Chương 12

Không chấp nhận lời xin lỗi.

Chỉ chấp nhận với kết quả xử phạt.

Cậu tàn nhẫn từ chối khiến cả văn phòng rơi vào trầm mặc vài giây.

Lộ Thi Mạn siết chặt hai tay đang buông thõng bên người, cô hít một hơi thật sâu, trên mặt lại nở nụ cười, giơ tay muốn kéo Chúc Đồng: "Bạn học Chúc Đồng..."

Chúc Đồng nhanh chóng rụt tay lại, nhìn cô nói: "Cô Lộ đừng đυ.ng vào người em, sức khỏe em không tốt, cô chỉ cần chạm nhẹ vào, em lại bị hộc máu đấy."

"..."

Lộ Thi Mạn nghiến chặt hàm răng.

Đây là trả lại toàn bộ những câu cô nói khi nãy!

Từ trước đến nay cô chưa gặp học sinh nào khó nhằn như vậy, mấy lần xuống nước đều bị cậu ta gạt đi, sắc mặt cô cũng lạnh xuống: "Bạn học Chúc Đồng, làm người phải biết bao dung, vị tha. Em biết một học sinh bị ghi lỗi trong hồ sơ sẽ bị ảnh hưởng lớn đến nhường nào không? Đó là vết nhơ của cả cuộc đời, mọi người đều học cùng một trường, em không thể..."

"Không thể."

Chúc Đồng lạnh nhạt nói: "Em không biết bị ghi lỗi sẽ ảnh hưởng cậu ta như thế nào, em chỉ biết bị đẩy vào tường sẽ ảnh hưởng gì tới thân thể em."

Lộ Thi Mạn: "Em ấy... Em ấy không biết thân thể em không tốt, em ấy cũng không phải cố ý ra tay với em."

Chúc Đồng: "Em cũng đâu biết nôn ra máu sẽ khiến cậu ta bị phạt như vậy? Em cũng không phải cố ý hộc máu."

"Em...."

Sắc mặt Lộ Thi Mạn đen như đáy nồi.

Chúc Đồng trong lòng cười lạnh không ngừng.

Không phải cố ý chứ gì?

Người không biết không có tội đúng không?

Còn chơi trò đạo đức này với cậu.

Xin lỗi nha, cậu không có đạo đức.

Thấy Lộ Thi Mạn không nói được gì nữa, Chúc Đồng tiếp lời: "Nếu cô Lộ không còn chuyện gì để nói, vậy em về lớp học..."

"Rốt cuộc em muốn thế nào?" Lộ Thi Mạn đột nhiên ngắt lời cậu.

Chúc Đồng dừng chân.

Lộ Thi Mạn nhìn cậu: "Em muốn thế nào mới đồng ý không ghi lỗi Hướng Xuyên?"

Chúc Đồng: "..."

Tác phong này.... là định xử lý nội bộ hở?

Thời Ôn Thư đứng bên cạnh cũng nhíu mày: "Cô Lộ, cô có ý gì?"

Lộ Thi Mạn không để ý đến anh, chỉ nhìn chằm chằm Chúc Đồng, trên mặt lộ vẻ kiêu căng: "Em muốn gì, cô giáo sẽ tận lực thỏa mãn em, chỉ cần em đồng ý."

Gia cảnh Hướng Xuyên rất tốt, bất kể Chúc Đồng đưa ra điều kiện gì cũng có thể đáp ứng.

Nếu không được thì còn có nhà họ Hạ.

Hạ Dương là đứa bé nghe lời lại còn hiểu chuyện, chỉ cần cô nói chuyện với Hạ Dương, để Hạ gia hỗ trợ cũng không vấn đề gì.

Gia đình Hạ Dương ở Nhất Trung chẳng phải bí mật gì, nếu Chúc Đồng thông minh, hẳn là nên nắm bắt cơ hội này.

Cô tràn đầy tự tin, lại không phát hiện ra Hạ Dương đứng cạnh đã khẽ cau mày.

Cậu ta có lòng nhắc nhở Lộ Thi Mạn: "Cô Lộ..."

"Chỉ sợ làm cô giáo thất vọng rồi." Chúc Đồng lạnh lùng nói: "Em không thiếu thứ gì, chỉ thiếu công bằng, cô Lộ nếu không hài lòng với quyết định Nhà trường, có thể tìm Hiệu trưởng. Nếu cô lại dây dưa thời gian học của em nữa, vậy em chỉ có thể tìm thầy Hiệu trưởng tới phân xử."

"..."

Lộ Thi Mạn không nghĩ tới cậu cứng mềm đều không ăn, sửng sốt một hồi.

Chúc Đồng đã quay sang nhìn Thời Ôn Thư, khác với thái độ hùng hổ dọa người đối với Lộ Thi Mạn, thái độ của cậu cực kì lễ phép, chân thành: "Xin lỗi thầy Thời, phiền thầy rồi ạ."

Thời Ôn Thư vốn lo lắng Chúc Đồng sẽ thỏa hiệp, mấy lần định đứng ra giúp cậu nói chuyện.

Kết quả, từ đầu đến cuối anh không hề nói câu nào.

Tuy thân thể Chúc Đồng yếu ớt, nhưng tính tình em ấy không mềm yếu tí nào.

Anh vui mừng gật đầu: "Phiền gì chứ, em không cần để ý chuyện này, về lớp đi, thầy sẽ quay lại sau."

Chúc Đồng gật đầu, lúc rời đi cậu còn như có như không liếc nhìn Hạ Dương một cái.

Hạ Dương thấy cái liếc của cậu, cả da đầu trở nên tê dại.

Người khác không biết chứ cậu ta tất nhiên biết rõ gia cảnh Chúc Đồng.

Cậu ta cũng không ngờ Lộ Thi Mạn lại nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn như vậy.

Muốn dùng vật chất mua chuộc Chúc Đồng? Không phải tự rước láy nhục sao?

Còn liên lụy cậu ta cũng bị trào phúng.

Đáng lẽ cậu ta không nên theo đến đây!

Cả ba người đều sững sờ trong văn phòng, Thời Ôn Thư đã cầm giáo án bước đi: "Cô Lộ nên về đi, thay vì ở đây xin người bị hại tha thứ, tốt hơn cô nên giáo dục học sinh của mình đừng phạm lỗi nữa."

Anh nói xong liền bước ra khỏi văn phòng.

Để lại ba cô trò Lộ Thi Mạn trong phòng.

Hướng Xuyên hoang mang, bối rối.

Hạ Dương trong lòng mất kiên nhẫn.

Móng tay mới làm của Lộ Thi Mạn suýt chút cắm sâu vào lòng bàn tay.

Chúc Đồng về lại chỗ ngồi của mình, thở phào nhẹ nhõm.

Cậu coi như cảm nhận được những người xung quanh nhân vật chính mang tâm lý "bao che khuyết điểm" vô lý đến mức nào.

Có những người như vậy bên cạnh, tất nhiên đối với Vạn nhân mê mà nói là chuyện tốt.

Nhưng đấy là thảm họa đối với "bia đỡ đạn" như cậu.

Cậu mới đến Nhất Trung Cống Thủy không được mấy ngày đã gặp phiền phức không ngừng, không biết Thiệu Minh phải chịu những gì trong nửa năm qua nữa.

Học kỳ II lớp 9 Hạ Dương chuyển đến huyện Cống Thủy.

Mặc dù huyện Cống Thủy không có hệ thống liên cấp, nhưng trường Trung học cơ sở mà Hạ Dương chuyển đến nằm ngay cạnh Nhất Trung Cống Thủy.

Dáng vẻ cậu ta ưa nhìn, học giỏi, gia cảnh tốt, ở cả trường cấp hai lẫn cấp ba đều là đối tượng được hoan nghênh hàng đầu, lại còn táo bạo theo đuổi Thiệu Minh.

Trong mắt người khác, Thiệu Minh được Hạ Dương theo đuổi, là một chuyện khiến đa số mọi người vừa đố kị lại vừa ước ao.

Nhưng Chúc Đồng biết, bị người mà mình không thích theo đuổi, lại còn công khai cho tất cả mọi người, thật sự rất phiền phức.

Đặc biệt là bị Vạn nhân mê theo đuổi.

Hạ Dương chỉ lo bày tỏ sự nhiệt tình của mình, mà không biết chính sự nhiệt tình ấy của cậu ta sẽ đem đến bao nhiêu phiền toái cho Thiệu Minh.

Cuộc sống yên ổn tốt đẹp ban đầu bị phá vỡ bởi người thích mình.

Bạch nguyệt quang này.... thảm thật đấy!

Thiệu Minh để ý từ lúc Chúc Đồng về lại chỗ ngồi, cậu vẫn luôn chú ý đến mình.

Bị nhìn chăm chú một hồi lâu, rốt cuộc hắn không chịu được nữa, quay đầu muốn hỏi người đang ngồi cách mình một lối nhỏ kia có ý gì, kết quả đối diện với ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm.

Thiệu Minh: "..."

Cậu ấy đang đồng cảm với ai?

Thiệu Minh không nhịn được mà bật cười.

Người này không những bị vu oan, lại còn bị đánh đến mức hộc máu phải đi viện, sao vẫn còn sức lực đồng cảm với người khác thế?

Hắn dùng một tay chống đầu nhìn Chúc Đồng, đang định nói chuyện, chợt nhận ra khoảng cách hai người có chút xa.

Giữa hai bàn là một lối đi nhỏ.

Nói nhỏ thì không nghe thấy, nói to thì xung quanh đều nghe được.

Hắn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nếu như Chúc Đồng vẫn ngồi cạnh hắn thì thuận tiện hơn nhiều.

Thiệu Minh nghĩ.

Bỗng nhiên ý thức được bản thân đang nghĩ đến điều gì, Thiệu Minh ngẩn người.

Rõ ràng bởi vì hắn nên Chúc Đồng mới chuyển chỗ ngồi.

Hắn cũng không muốn có bạn cùng bàn.

Vậy hiện giờ... hắn đang hối hận sao?

Hắn đột nhiên cười rộ lên, thậm chí hắn cũng không biết tại sao mình lại cười.

Chúc Đồng nhìn hắn cười đến mê mẩn, bỗng hồi thần, chớp mắt nhìn sang chỗ khác.

Nhưng cảnh tượng ban nãy đã bị người khác chụp được.

Có người gửi vào nhóm chat buôn chuyện của mấy bạn gái trong lớp.

[Mắt qua mày lại, hai bọn họ nhất định có vấn đề!]

[Tui nói rồi mà, chuyện hôm trước là hai người đó cãi nhau thôi. Cơ mà nhìn tình hình này, bạn học mới của chúng ta toàn thắng rồi!]

[Nhưng sao Chúc Đồng còn chưa chuyển về chỗ cũ nhỉ? Tán tỉnh nhau cách một lối đi là kiểu play gì vậy?]

[Học thần cậu chống tay nhìn người ta thì có bản lĩnh gì? Bàn học của người ta cũng không mọc chân chạy về chỗ cậu đâu!]

[Thật muốn đem hai cái bàn đặt lại chỗ cũ mà.]

Chúc Đồng mơ hồ nghe được tiếng hỗn loạn nhỏ trong phòng học.

Cậu theo bản năng ngước mắt nhìn xung quanh.

Hỗn loạn đâu không thấy, chỉ thấy vài tầm mắt mờ ám mà cậu không hiểu được lén lút nhìn sang.

"?"

Cậu còn chưa phản ứng gì, mấy người kia đã nhanh chóng dời tầm mắt.

Ngay sau đó Thời Ôn Thư bước vào lớp học.

Chúc Đồng nhanh chóng mở sách giáo khoa ra, chuyên tâm học bài.

Thiệu Minh từ nãy tới giờ vẫn luôn để ý đến cậu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, hắn thích thú nghĩ: Cậu ấy thật sự rất thích học tập.

Kỳ thi khảo sát sắp diễn ra, nhưng vì đây không phải là cuộc thi quan trọng, ngoại trừ chủ nhiệm lớp thì các thầy cô bộ môn cũng không quá coi trọng chuyện này, chỉ lên lớp khi đến tiết, cũng không cho học sinh thời gian ôn tập.

Vì điều này mà Chúc thiếu gia cực kì khổ tâm.

Chỉ có thể tự mình giành thời gian lén ôn tập.

Cậu thức cả đêm học thuộc phương trình hóa học, nên tiết Tiếng anh sáng hôm sau có chút mệt mỏi muốn ngủ.

Giáo viên Tiếng anh là một cô giáo trẻ vừa ra trường, khi giảng bài thường hay đi dọc theo lối đi nhỏ hai bên, lúc này vừa hay đến chỗ ngồi bên cạnh Chúc Đồng.

Cô nhìn Chúc Đồng hai tay chống bàn, đầu gật gà gật gù, rồi dùng ngón tay gõ nhẹ xuống góc bàn của cậu.

Chúc Đồng bị tiếng gõ nhẹ đánh thức.

Ngẩng đầu lên nhìn "bóng mờ" đang đứng cạnh bàn mình.

Đôi mắt cậu lim dim buồn ngủ, vẻ mặt lười biếng, khóe mắt vẫn hơi ướt do ngáp suốt buổi sáng, cậu ngơ ngác vô tội nhìn người đã quấy rầy giấc ngủ của mình.

Như một con thú nhỏ ngây thơ.

Cô giáo trẻ tuổi bất ngờ bị vẻ đáng yêu này tấn công, đột nhiên cảm thấy cực kì có lỗi với hành động vừa đánh thức học sinh của mình.

Cô kìm không được mà mỉm cười, cố gắng duy trì sự nghiêm túc của giáo viên: "Bạn học này, em đọc đoạn đầu tiên của bài đi."

Vừa lúc tỉnh cơn buồn ngủ.

Chúc Đồng chớp chớp mắt, phản ứng chậm nửa nhịp khiến đôi mắt càng mở to, cậu cầm sách giáo khoa lên nhìn: "À, vâng."

Dáng vẻ "vực dậy" này của cậu khiến mấy bàn học xung quanh bật cười.

Thiệu Minh cũng nhịn không được cong khóe môi, đang muốn giúp cậu giải vây đã thấy Chúc Đồng đọc bài.

Phát âm chuẩn, đọc cực kì trôi chảy.

Cậu đọc một mạch đoạn văn dài mà không hề bị vấp câu nào, phòng học bỗng chốc yên tĩnh lạ thường trước giọng đọc lười biếng của cậu.

Thản nhiên đọc hết đoạn văn, trong phòng học vang lên từng tiếng thán phục.

Không lẽ Chúc Đồng là một học bá ẩn hình?

Hôm khai giảng cậu ấy muốn ngồi cạnh Thiệu Minh thật sự chỉ vì học tập?

Giáo viên Tiếng Anh cũng kinh ngạc không kém, cô cười tươi: "Đọc rất tốt, mặc dù hôm nay chúng ta không học bài này."

Chúc Đồng: "..."

"Phụt."

"Ha ha ha ha"

Khung cảnh ngạc nhiên thán phục phút chốc biến thành những tiếng cười vui đầy thiện ý.

"Không sao, em ngồi xuống đi." Cô giáo an ủi cậu một chút, lại quay sang nói với lớp: "Buổi sáng thật sự rất dễ buồn ngủ, lớp mình lấy lại tinh thần nào."

Vừa nói, cô vừa quay về phía bục giảng.

Lần đầu tiên Chúc Đồng xếp hai từ "lúng túng" vào từ điển nhân sinh của mình, cậu lo lắng liệu mình ngủ gật trong giờ có ảnh hưởng đến độ hảo cảm của Bạch nguyệt quang hay không, bèn xoay mặt sang bàn bên cạnh nhìn.

Thiệu Minh cũng đang nhìn cậu, thấy cậu ngoảnh mặt sang bên này, hắn mỉm cười ôn hòa: "Cậu đọc rất tốt."

Chúc Đồng: "..."

Tui chết rồi. Làm ơn bỏ qua cho tui đi.

Mấy ngày sau, Nhà trường tổ chức thi khảo sát.

Môn thi đầu tiên là Toán học.

Sau mấy ngày nỗ lực không ngừng nghỉ, Chúc Đồng cảm giác mình đã có tiến bộ nho nhỏ trong học tập.

Vì nhiệm vụ

Hãy chứng minh bản thân bằng kết quả lần thi này!

Cậu vô cùng tự tin cầm bút viết những nét chữ đầu tiên, điền họ tên và lớp, bắt đầu xem câu hỏi đầu tiên.

Sau đó, bút dừng lại.