Chương 11

Đến viện kiểm tra đã trở thành thói quen của Chúc Đồng.

Chụp X-quang xong Chúc Đồng lập tức xuất viện, thân thể cậu đã khôi phục không ít.

Chí ít không giống ban nãy lúc mới nôn ra máu, đi ba bước đã thở gấp, hai bước liền ho khan.

Sắc mặt cậu không tốt nhưng vẻ mặt vẫn như thường, chuyện nôn ra máu nghiêm trọng như vậy, cậu dường như không lo lắng chút nào việc nó có ảnh hưởng xấu đến thân thể mình hay không.

Cũng chẳng hề có ý định nói với người nhà.

Thiệu Minh không đỡ cậu nữa, dáng vẻ tùy ý hỏi: "Cậu không định gọi điện cho ba mẹ sao?"

Chúc Đồng nghiêng đầu nhìn hắn: "Gọi làm gì?"

Thiệu Minh: "..."

Lúc bác sĩ khám bệnh, có nhìn sắc mặt Chúc Đồng, kiến nghị cậu nên làm thêm một vài xét nghiệm nữa, tựa như cậu có khả năng mắc bệnh nan y nào đó.

Chúc Đồng vẫn bình tĩnh lắng nghe, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào.

Như là không thèm để ý.

Thiệu Minh cười cười: "Trước đây cậu toàn đi khám bệnh một mình à?"

Chúc Đồng nói: "Cũng gần như thế."

Mỗi tháng cậu đều phải kiểm tra định kì, đều do bác sĩ gia đình phụ trách sắp xếp ở viện tư trong nhà.

Bác sĩ gia đình là do ông ngoại tìm cho cậu, so với ba cậu thì đáng tin hơn nhiều.

Nghe giọng điệu lạnh nhạt, hờ hững của cậu, Thiệu Minh khẽ thu lại nụ cười.

Chuyện quan trọng như đi viện khám bệnh, vậy mà không có ai đi cùng cậu ấy?

Thân thể cậu ấy kém như vậy, mà người nhà vẫn yên tâm để một mình cậu rời khỏi Thành phố A?

Nếu như hôm nay mình không đi cùng cậu ấy đến bệnh viện, vậy cậu ấy cũng một thân một mình đi khám ư?

Hoặc là không hề có ý định đến viện kiểm tra.

Thiệu Minh tự bổ não, tưởng tượng cảnh một mình Chúc Đồng lẻ loi trơ trọi ngồi ở hành lang bệnh viện.

Thật là... tiểu thiếu gia này quá thảm rồi.

Khi cả hai về trường thì đã là tiết học cuối cùng của buổi chiều.

Thời Ôn Thư không ở trong lớp, bình thường học sinh lớp 3 vẫn luôn có ý thức tự giác kỷ luật, tiết tự học cũng yên tĩnh học bài, nhưng hôm nay lại ồn ào không thôi.

Chúc Đồng vừa bước vào lớp, đã có người gọi cậu: "Chúc Đồng, thầy Thời nhắn cậu khi nào về thì đến văn phòng giáo viên."

"...."

Chúc Đồng dừng lại, lịch sự hỏi cậu bạn kia: "Cậu có biết là chuyện gì không?"

Phía sau lập tức có người cướp lời: "Là chủ nhiệm lớp 10-1, đưa Hướng Xuyên đến xin lỗi cậu, Nhà trường thông báo muốn xử phạt Hướng Xuyên, chắc là tới xin cậu bỏ qua đấy."

"Ha, cậu ta còn dám tới xin xỏ à? Không phải lúc đánh người rất ngang ngược lắm sao?"

"Đánh người đến nôn ra máu mà muốn đến xin lỗi mong bỏ qua? Nếu xin lỗi có ích thì cần nội quy trường làm gì?"

Mọi người đều biết chuyện đã xảy ra trong giờ Thể dục, lúc này ai nấy đều tỏ ra phẫn nộ.

Có lẽ do ở gần Bạch nguyệt quang Thiệu Minh, nên hào quang Vạn nhân mê không ảnh hưởng được lớp 11-3, mọi người đều có ý thức phân biệt đúng sai.

Chúc Đồng quay đầu nhìn về phía Thiệu Minh, cảm giác Phật quang đang chiếu khắp người hắn.

Tất thảy tà ma, yêu quái đến gần đều bị tiêu tan.

Phụt.

"Cậu nhìn tôi như vậy, là muốn tôi đi cùng hử?"

Một câu trêu trọc ám muội vang lên, Phật quang lập tức biến mất sạch sẽ.

Chúc Đồng: "..."

Cậu "khụ" một tiếng, lắc đầu: "Không cần."

Sau đó xoay người đi về phía văn phòng.

Văn phòng giáo viên ở tầng hai.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 10-1 Lộ Thi Mạn đang đứng cạnh bàn làm việc của Thời Ôn Thư, còn có hai học sinh đang đứng phía sau cô.

Hạ Dương và Hướng Xuyên.

"Thầy Thời, việc này nói trắng ra chính là hiểu lầm nhỏ thôi." Lộ Thi Mạn nhìn Thời Ôn Thư, nhỏ nhẹ nói: "Hạ Dương ngã cạnh bồn rửa tay đúng là do em ấy không cẩn thận, thế nhưng lúc em ấy ngã, Chúc Đồng lớp thầy cũng đứng cạnh đúng không? Em ấy nhìn thấy Hạ Dương ngã cũng không giúp đàn em đứng lên, tất nhiên tôi tin Chúc Đồng không phải cố ý, Hạ Dương lúc đó cũng định nói như vậy. Chỉ là em ấy chưa kịp giải thích, Hướng Xuyên lại hiểu lầm lời nói của em ấy, nhất thời kích động mới ra tay, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy, không đến mức để Nhà trường xử phạt đúng không?"

"Việc nhỏ?" Thời Ôn Thư tức đến bật cười: "Hóa ra trong lòng cô Lộ, trong trường có học sinh công khai ra tay đánh học sinh khác tới nôn ra máu chỉ là việc nhỏ?"

Mười phút trôi qua.

Lộ Thi Mạn mang theo hai người Hạ Dương, đứng trong văn phòng nói mười phút, không ngừng nhấn mạnh Hạ Dương nói sai là vô ý, Hướng Xuyên ra tay là chuyện ngoài ý muốn.

Bọn chúng đều là vô ý? Vậy học sinh của anh tự nôn ra máu để đi viện à?

Lộ Thi Mạn thấy anh không hề bị lay động, cười hối lỗi: "Thầy Thì, tôi..."

"Cô Lộ, không cần nói nữa." Thời Ôn Thư cắt ngang: "Tôi vẫn muốn nói câu cũ, đã học cấp 3, cũng sắp trưởng thành rồi, người trưởng thành thì nên chịu trách nhiệm với lời nói và việc làm của chính mình. Nhà trường ghi lại trong hồ sơ đã là phạt nhẹ với em ấy rồi, vì em ấy mới học lớp 10. Nếu hôm nay Chúc Đồng thực sự xảy ra chuyện gì, vậy cứ chờ bị đuổi học đi!"

"..."

Nghe thấy hai từ "đuổi học", Lộ Thi Mạn đột nhiên biến sắc.

Sở dĩ cô đứng ở đây, chính là hy vọng Nhà trường có thể rút lại việc ghi lỗi của Hướng Xuyên vào hồ sơ.

Hạnh kiểm của học sinh trong lớp trực tiếp liên quan đến thi đua của giáo viên chủ nhiệm.

Chẳng bao lâu nữa Thành phố sẽ tiến hành tuyển chọn những giáo viên có thi đua xuất sắc, giáo viên được chọn sẽ có cơ hội chuyển đến các trường trong Thành phố tiếp tục giảng dạy, cô cũng đã đăng kí.

Nếu vào lúc này lớp cô có một học sinh bị ghi lại vào hồ sơ hạnh kiểm, vậy việc thi đua kia cô cũng đừng nghĩ đến.

Không thể bị ghi tội, càng không thể bị đuổi học.

Thế nhưng cô đã nói khô cổ họng, Thời Ôn Thư vẫn không chịu nhượng bộ.

Cô nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Hạ Dương.

Hạ Dương chần chừ trong chốc lát, đứng ra nói: "Thầy Thời, em biết chuyện xảy ra là lỗi của chúng em, em có thể xin lỗi anh Chúc Đồng, nhưng mà Hướng Xuyên cũng là vì em nên mới ra tay với anh ấy, nếu cậu ấy bị ghi tội thì em cũng có một phần trách nhiệm, hơn nữa Hướng Xuyên thật ra không có dùng quá sức đâu ạ."

Hướng Xuyên đứng cạnh thấy Hạ Dương thay mình giải thích, cảm động đến rối tinh rối mù: "Dương Dương..."

Hạ Dương liếc hắn ta một cái, rồi lại cúi đầu.

Ngoài mặt tỏ ra lo lắng cho Hướng Xuyên, nhưng trong lòng cậu ta đã không chịu nổi.

Nếu không phải do Hướng Xuyên đột nhiên ra tay với Chúc Đồng, bây giờ cậu ta cũng sẽ không bị động như thế này!

Lộ Thi Mạn nghe vậy liền thuận theo nói: "Đúng đấy, thầy Thời, thầy cũng biết, thân thể Chúc Đồng vốn không quá tốt, Hướng Xuyên chỉ là đẩy nhẹ em ấy một cái..."

"Thì ra túm cổ áo, ném người khác vào bức tường phía sau cách đấy 1m rồi ấn chặt vào đó, là đẩy nhẹ một cái à?"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ở cửa văn phòng.

Mọi người đúng lúc nhìn qua, sắc mặt đồng loạt thay đổi.

Thời Ôn Thư vốn ngồi phía sau bàn làm việc, mặt mày kiềm chế không kiên nhẫn, nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, hai mắt anh sáng lên, vội vàng đứng dậy nói: "Chúc Đồng?"

Anh quan tâm bước về phía cậu: "Kiểm tra thế nào rồi? Em không sao chứ?"

Chúc Đồng nhìn anh, cười nhẹ: "Kết quả chụp X-quang phải đợi đến lúc tan học mới lấy được ạ."

"Vậy giờ em thấy thế nào?" Một giọng nói khác đột nhiên hỏi.

Nụ cười trên mặt Chúc Đồng lập tức biến mất, nhìn vẻ mặt sốt sắng của Lộ Thi Mạn, nghĩ đến mấy câu biện luận cậu vừa nghe thấy ngoài cửa, lạnh nhạt hỏi: "Cô là giáo viên Ngữ văn?"

Khuôn mặt Lộ Thi Mạn đanh lại.

Có ý gì đây?

Thời Ôn Thư dịu dàng giải thích: "Cô Lộ là giáo viên Tiếng anh."

Chúc Đồng châm chọc: "Ồ, nghe cô giáo nói chuyện việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không lưu loát như thế, em còn tưởng cô là giáo viên dạy văn."

Thời Ôn Thư: "...."

Hình như học trò của anh đã quên anh cũng dạy văn thì phải.

Mặt Lộ Thi Mạn lập tức đỏ bừng: "Em..."

Chúc Đồng mặt không biểu cảm nhìn cô: "Em nói không đúng sao?"

Hạ Dương từ "không phải cố ý" biến thành "không phải cố ý không đỡ".

Hướng Xuyên sử dụng bạo lực với cậu, trở thành "đẩy nhẹ một cái."

Cậu bị đánh đến nôn ra máu, lại thành thân thể cậu không tốt.

Tất cả mọi chuyện, đều là do cậu "không phải" đúng không?

"Hôm nay cô Lộ đưa học sinh đến, là muốn nói xin lỗi với em sao?" Chúc Đồng quét mắt qua Hạ Dương với Hướng Xuyên một lượt, nhếch môi cười nhạt.

Lộ Thi Mạn không hiểu sao bị cậu cười đến sống lưng lạnh lẽo.

Chúc Đồng chậm rãi nói:"Ngại quá, lời xin lỗi của các người, tôi không chấp nhận."