Chương 1

"Nhanh gọi điện cho bác sĩ, thiếu gia lại ho ra máu rồi!"

"Mau mang nước súc miệng ra đây!"

"Đổi toàn bộ ga trải giường nữa!"

"Nước khử trùng đâu?"

"Chuyển bình lọc không khí qua đây!"

Sáng sớm, trong một tòa biệt thự ở phía Đông khu Tuyên Thành, đám người hầu dưới sự sắp xếp của Quản gia bận tối mày tối mặt.

Một căn phòng ngủ rối loạn khiến cả tòa biệt thự rung chuyển theo.

Mà người gây ra sự rối loạn ấy là một thiếu niên bệnh tật, cả người suy yếu, sắc mặt tái nhợt.

Tóc mái cậu lòa xòa trước trán, ánh mắt mơ màng, ngũ quan tinh xảo vì hai mắt vô hồn mà lộ ra mấy phần lười biếng, cậu mặc bộ quần áo ngủ hơi giống bệnh nhân, cả người tựa ở đầu giường, đang cố bình ổn hơi thở rối loạn do ho khan liên tục.

Mọi người lục tục rời khỏi phòng, nhưng vẫn còn ít người ở lại.

Chúc Đồng hơi hé mắt, nhìn mấy người đang đứng trước giường của cậu.

Một người là cha cậu, một người là mẹ kế mà cha cậu cưới về sau khi mẹ cậu qua đời, người còn lại là anh kế lớn hơn cậu vài tuổi- con trai riêng của mẹ kế.

Cậu đột nhiên ho ra máu, ba người đến đây, mỗi người lại mang một vẻ mặt khác nhau.

Cha cậu mang vẻ mặt lo lắng muốn nói lại thôi.

Anh kế cậu đôi mày cau lại, thần sắc phức tạp.

Mẹ kế viền mắt ửng đỏ, vẻ mặt rưng rưng, đau lòng trong đôi mắt gần như tràn ra ngoài.

Diễn xuất tốt thật.

Ảnh Hậu cấp Thần.

Đáng lẽ bà ta nên làm diễn viên, đảm bảo không diễn viên nào khác có thể giành được giải Oscar.

Nếu không phải thân thể không cho phép, Chúc Đồng quả thực muốn nhảy lên dựng ngón tay cái khen ngợi mẹ kế mình kèm theo icon biểu tượng ""trâu bò""!

Sự yên tĩnh quỷ dị cuối cùng cũng bị đánh vỡ, Chúc Thọ Sơn cau mày nói: "Hôm trước con mới chuyển phòng bệnh từ ICU ra, hôm qua vừa tiễn em gái con đi, hôm nay lại nói muốn chuyển trường, sức khỏe hiện tại của con mà đi đến nơi hẻo lánh đấy, có phải không muốn sống nữa không?"

"Anh đừng to tiếng với con như thế."

Chúc Đồng còn chưa nói, mẹ kế Tần Mạn Văn đã đứng ra tiếp lời cha cậu, "Đồng Đồng quyết định như thế chắc chắn đã suy nghĩ chu toàn rồi, Đồng Đồng, con nói rõ với ba con đi."

Giọng nói của bà dịu dàng mềm mỏng, thái độ hòa ái.

Quả thực là hình mẫu mẹ hiền vợ đảm tiêu chuẩn.

Nếu như không phải đêm đó bệnh tình nguy kịch suýt chết, trong đầu có thêm một hệ thống tên là "Linh Kiện", Chúc Đồng e rằng đến chết cậu cũng không nhìn ra hai mẹ con lòng muông dạ thú này.

Tần Mạn Văn cùng con trai của bà ta, Tần Tuấn Hoành, từ khi bước vào nhà họ Chúc, vẫn luôn an phận thủ thường, chưa bao giờ tác oai tác quái.

Bà ta đối xử với người hầu trong nhà cự kì rộng lượng, đối với anh em Chúc Đồng chăm sóc tận tình, sống cùng nhau mấy năm nay, hai người không hề lộ ra chút sơ hở nào.

Mọi người cho rằng bọn là người một nhà tương thân tương ái ư?

Thực ra bọn họ chỉ muốn mưu đồ lớn hơn thôi.

Trong truyện, sau khi Chúc Đồng chết vì bệnh tật, Tần Tuấn Hoành nhân lúc nhà đang rối ren mà chen vào, lấy thân phận anh cả chăm sóc em gái sinh đôi của cậu, cuối cùng bỏ thuốc em ấy, thành công gạo nấu thành cơm.

Chúc Đồng: ...

Tay nắm thành quyền.

Cậu lạnh lùng nhìn Tần Tuấn Hoành, trước khi hắn ta kịp nhận ra, cậu rũ mi mắt nói: "Con đã từng chết qua một lần rồi."

Chúc Thọ Sơn: ...

Lời muốn nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.

Đêm hôm trước, hình ảnh bác sĩ phẫu thuật thông báo với ông ta về tình trạng nguy kịch của con trai vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Chúc Đồng thấy ông ta bị lung lay, vội vàng tận dụng thời cơ, "Đời con, chỉ có hai tiếc nuối, một chính là ông ngoại, ông ngoại chỉ có một đứa con là mẹ, còn chưa kịp tận hiếu với người liền qua đời, bây giờ con lại..."

"Con nói linh tinh gì thế? Bệnh của con chỉ tạm thời thôi, sớm muộn sẽ khỏe lại."

Chúc Thọ Sơn đột nhiên tăng cao âm lượng, tất cả mọi người trong phòng ngủ đều ngẩn người.

Chúc Đồng miễn cưỡng nở nụ cười: "Có thể khỏe lại đương nhiên tốt, nhưng lỡ may thì sao, con cũng không muốn mang tiếc nuối mà đi, con muốn đưa em gái đến ở chỗ ông nội, là muốn em thay mẹ báo hiếu với ông, con cũng muốn nhân lúc này ra ngoài xem sao."

Chúc Thọ Sơn phức tạp nói: "Cứ cho là như vậy, con cũng không cần chuyển trường đến chỗ xa xôi như thế."

Chúc Đồng: ...

Ông cho rằng cậu muốn sao?

Là do hệ thống bắt cậu đến chỗ đấy tìm người!

Đấy là trường học bình thường ư?

Không, đấy là nhiệm vụ của cậu, liên quan đến mạng nhỏ này của cậu!

Cậu không thể nào giải thích, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Chúc Thọ Sơn nói: "Ba, con muốn đi."

Chúc Thọ Sơn: ...

Chưa từng thấy con trai làm nũng, ánh mắt mong chờ nhìn mình, Chúc Thọ Sơn lưỡng lự.

Tần Tuấn Hoành đứng bên cạnh nhìn hai cha con bọn họ, mày vốn cau lại nay càng nhíu chặt hơn.

Hắn quay qua nhìn thiếu niên trên giường, trước đây Chúc Đồng cùng cha cậu ta cũng thường có xung đột, nhưng cậu ta mặt mày lạnh lùng, trước sau như một xử lí vấn đề một cách lãnh đạm, bình thường hai cha con giằng co với nhau một tuần cũng chẳng ngạc nhiên chút nào.

Nhưng hiện tại, Chúc Đồng lại xuống nước làm nũng, cậu ta từ khi nào biết dùng chiêu tình cảm này thế?

Hôm qua cậu ta còn đưa em gái đến nhà ông ngoại cậu ta.

Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì?

Chúc Đồng đột nhiên khác thường khiến Tần Tuấn Hoành có chút chú ý.

Nhưng sau đó hắn thả lỏng nhanh chóng.

Mặc kệ Chúc Đồng muốn làm gì, cậu ta không thể để em gái cậu ta cả đời ở bên nhà ông ngoại mình được.

Nếu cậu ta muốn tự dày vò bản thân, một hai chuyển đến nơi hẻo lánh rách nát như thế, hắn không ngại giúp cậu ta "một chút".

Thấy Chúc Thọ Sơn trầm ngâm không nói lời nào, Tần Tuấn Hoành bước lên trước nói: "Chú Chúc, nếu Đồng Đồng muốn ra ngoài thư thả, chú đồng ý với em ấy đi? Con sẽ dặn người chăm sóc em ấy thật tốt ạ."

Chúc Đồng thần sắc lạnh lùng, nhưng khi ngước mắt lên đã thu hết toàn bộ cảm xúc của mình lại: "Cám ơn ý tốt của anh cả, có điều ông ngoại đã giúp tôi sắp xếp tất cả rồi."

Tần Tuấn Hoành nhất thời sượng mặt không biết nói gì.

Chúc Thọ Sơn nghe cậu nhắc đến ông ngoại, ánh mắt cũng dừng lại một chút, rất nhanh đã thỏa hiệp: "Nếu ông ngoại con đã sắp xếp chu toàn, vậy thì nghe ông đi."

Chúc Đồng cúi đầu mỉm cười.

Cậu biết ngay thể nào tên tuổi ông ngoại cũng dùng được.

Ông ngoại cậu, là ông trùm kinh doanh nổi tiếng đứng thứ tư trong top 10 những người giàu nhất thế giới do Forbes bình chọn.

Đây cũng là lý do hai mẹ con Tần Mạn Văn không từ thủ đoạn, thậm chí muốn hạ thuốc để chiếm được em gái cậu.

Muốn làm cháu rể ông ngoại cậu? Bọn họ xứng sao?

"Ý tốt" của Tần Tuấn Hoành không thực hiện được, hắn miễn cưỡng cười, "Nếu đã như thế, vậy Đồng Đồng em nghỉ ngơi đi, anh giúp em làm thủ tục chuyển trường."

Hắn nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, Chúc Đồng bỗng nhiên gọi lại, "Đúng rồi, anh cả, hôm trước tôi nhờ anh đưa thẻ cho Tiểu Tân..."

Cậu nói nửa chừng liền ngưng lại, thưởng thức vẻ mặt mất khống chế trong nháy mắt của hắn.

Chúc Thọ Sơn nghi ngờ hỏi: "Thẻ gì?"

Chúc Đồng cười nói: "Thôi vậy, không có gì đâu, chỉ là chiếc thẻ ba đưa con để tiêu vặt, hôm trước trong bệnh viện, con sợ mình xảy ra chuyện, nên mới nhờ anh cả đưa thẻ cho Tiểu Tân dùng."

Chúc Thọ Sơn nghe vậy liền nhìn về phía Tần Tuấn Hoành.

Tần Tuấn Hoành nhanh chóng phản ứng lại, lập tức bày ra vẻ mặt bỗng nhiên nhớ ra: "À, Đồng Đồng không nhắc thì anh cũng quên béng mất, hai ngày nay bận rộn trong viện, anh chưa kịp đưa cho Tiểu Tân, anh vẫn để tấm thẻ ở ngăn kéo trong phòng anh."

Hắn bề ngoài trấn định, nhưng trong lòng đã sớm hoảng loạn.

Tấm thẻ mà Chúc Đồng đưa, hắn lén lút tìm người điều tra, thế mà ở trong thẻ có tận gần mười triệu tiền tiêu vặt! (36 tỷ)

Hắn ta vốn nghĩ rằng Chúc Đồng đêm đó không qua khỏi, nên hắn không nói với ai sự tồn tại của tấm thẻ này.

Dù sao Chúc Đồng không để lại chứng cứ gì, hắn dự định chiếm làm của riêng.

Ai mà ngờ được người đang trong tình trạng nguy kịch lại có thể sống sờ sờ khỏe mạnh xuất viện!

Càng không nghĩ tới Chúc Đồng trực tiếp hỏi ngay trước mặt Chúc Thọ Sơn.

Hắn nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Ngẩng đầu đã thấy Chúc Thọ Sơn chăm chú nhìn mình, Tần Tuấn Hoành muốn giải thích nhưng lại không thể nào mở miệng.

Tần Mạn Văn thấy tình huống không đúng, lập tức quay đầu nói: "Tần Tuấn Hành con sao thế? Việc quan trọng như thế cũng quên được? Còn không mau đưa thẻ trả lại Đồng Đồng."

"Không cần" Chúc Đồng đúng lúc xua tay, "Tấm thẻ kia vốn dĩ đưa cho Tiểu Tân, giờ con bé qua nhà ông ngoại, có khi thẻ cũng chẳng dùng được, nếu anh cả đang cầm, vậy anh cả dùng đi."

"Như thế sao được?" Chúc Thọ Sơn cau mày: "Đồ của con chính là đồ của con, trong đấy còn cả tiền ông ngoại cho con nữa, sao có thể cho người khác cầm được?"

Lời này vừa nói ra, mẹ con Tần Mạn Văn đồng thời thay đổi sắc mặt.

Người khác?

Hóa ra trong cái nhà này, bọn họ vẫn chỉ là "người khác"!

Tần Tuấn Hoành đột nhiên siết chặt hai tay.

Tần Mạn Văn hiển nhiên diễn xuất cao hơn một bậc, dù trong lòng bà ta đang sóng biển cuộn trào, nhưng bên ngoài nói chuyện không loạn chút nào: "Đúng đấy, đến anh em ruột còn phải ghi sổ rạch ròi, Tuấn Hoành, con mau lấy thẻ đến đây."

Tần Tuấn Hoành trong lòng phảng phất đang rỉ máu.

Mười triệu tệ đấy!

Tim gan hắn ta đau không chịu được, nhưng chỉ đành làm theo.

Chúc Thọ Sơn thấy Tần Tuấn Hoành bước ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt mới khá hơn một chút.

Sau khi dặn dò Chúc Đồng nghỉ ngơi thật tốt, ông ta mang theo Tần Mạn Văn rời khỏi phòng.

Tần Tuấn Hoành rất nhanh đã mang thẻ trả lại Chúc Đồng.

Chúc Đồng cầm chai khử trùng xịt tấm thẻ ngay trước mặt hắn ta, Tần Tuấn Hoành tức đến cơ mặt co giật, nhưng một chút cũng không dám phát tác.

Cửa phòng ngủ lần nữa đóng lại, Tần Tuấn Hoành đứng ở hành lang nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, mắt hắn ta đỏ bừng như muốn nhỏ máu.

Hắn ta hung tợn nghĩ: "Chỉ cần mày bước chân ra khỏi Thành phố A, tao thừa biện pháp gϊếŧ mày."

Sẽ đến lúc toàn bộ nhà họ Chúc là của hắn ta, Chúc Tân là người của hắn, ngay cả gia sản của ông ngoại bọn họ cũng sẽ thuộc về hắn ta!

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Chúc Đồng liền bĩu môi.

Ai là anh em ruột với hắn ta?

Cầm thẻ ngân hàng mười triệu trong tay cũng dám quên, hắn ta không thấy bỏng tay à?

Nếu là trước đây, cậu sẽ không để hắn ta rơi vào tình cảnh lúng túng như vậy.

Nhưng hiện tại mẹ con bọn họ đừng hòng chiếm chút lợi nào từ trên người cậu!

Nếu không phải hiện giờ thân thể cậu không chịu nổi chút dằn vặt nào, cậu hận không thể đuổi mẹ con Tần Mạn Văn ra khỏi nhà ngay lập tức!

Trước mắt bảo vệ mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn.

"Hệ thống"

Cậu gọi thầm trong đầu một tiếng.

Ngay lập tức, một tiếng "đinh" vang lên: "Hệ thống số 666 hân hạnh phục vụ, ký chủ có thắc mắc gì?"

"..."

Đêm hôm trước, hệ thống nói với cậu, thế giới mà cậu đang sống, thật ra là một quyển sách, chính xác là một quyển tiểu thuyết đam mỹ vạn nhân mê, mà cậu trong đó chỉ là một nam phụ vai ác, từ nhỏ bệnh tật quấn thân, giá trị tồn tại duy nhất chính là đối nghịch với vai thụ chính vạn nhân mê, khiến cho các nhân vật công có cơ hội diễn một màn "anh hùng cứu mỹ nhân".

Căn cứ miêu tả trong cuốn sách, do cậu trong buổi tiệc nào đó nhục nhã thụ chính Hạ Dương, việc không thành còn khiến chính bản thân mình thành tâm điểm chỉ trích, hoàn thành xuất sắc vai diễn bia đỡ đạn, mấy ngày sau liền lĩnh cơm hộp, bị đưa vào phòng ICU cấp cứu.

Cậu có chút ấn tượng với đoạn kịch bản này.

Tuần trước, cậu gặp Hạ Dương trong buổi tiệc từ thiện do Hạ gia tổ chức, Hạ Dương không cẩn thận làm đổ cả ly rượu vang lên khắp người cậu.

Bởi vì mắc chứng bệnh sạch sẽ, cậu đã từ chối Hạ Dương đang luống cuống cầm khăn tay muốn lau vết rượu trên người.

Có điều khi ấy Hạ Dương giơ tay lên thì cậu lùi lại nửa bước, lúc Hạ Dương xin lỗi thì cậu xoay người bước đi... Chỉ vậy mà cho là nhục nhã nhân vật chính?

Không lẽ cậu thái độ lạnh nhạt, chút nhỏ nhoi ấy cũng đυ.ng chạm đến lòng tự ái của Hạ Dương?

Lại bởi vì cậu là phản diện, nên nhất định phải bị đưa vào ICU?

Chẳng nhẽ vai thụ chính là vạn nhân mê, người đối nghịch với cậu ta muốn sống cũng không được?

Đại khái ông trời thấy kịch bản này quá máu chó, nên đã đưa cậu một hệ thống tự cứu bản thân.

Chúc Đồng nói: "Hơi thắc mắc một chút, tôi phải làm gì?"

Hệ thống giải thích: "Trong thời hạn một năm, Ký chủ bắt buộc phải tìm được Bạch nguyệt quang của thụ chính vạn nhân mê, cũng tăng tối đa độ hảo cảm, hệ thống sẽ căn cứ giá trị hảo cảm được dữ liệu ghi lại, gửi khen thưởng cho Ký chủ, nhưng nếu như độ hảo cảm giá trị âm, Ký chủ sẽ tử vong ngay lập tức."

Chúc Đồng: "Khen thưởng những gì?"

"Độ hảo cảm 10%, có thể ra khỏi ICU."

"Độ hảo cảm 30%, có thể chữa khỏi các bệnh vặt."

"Độ hảo cảm 50%, có thể chữa trị những bệnh nghiêm trọng như bệnh tim, phổi, ... "

"Độ hảo cảm 80%, có thể có được thân thể khỏe mạnh, bách độc bất xâm."

"Độ hảo cảm 100%, Ký chủ sẽ nhận được phần thưởng lớn nhất của Hệ thống."

"..."

Sức khỏe hiện tại của Chúc Đồng, quả thật là mong manh yếu ớt danh xứng với thực.

Gió thổi một chút liền cảm cúm, ho khan một hơi đã ra máu.

Nếu không may ngã, kiểu gì cũng gãy xương; cãi nhau chắc chắc sẽ lên cơn đau tim.

Cho nên những phần thưởng này đối với Chúc Đồng mà nói, đều là mê hoặc chí mạng.

Có thể sống đâu ai muốn chết?

Có được cơ thể khỏe mạnh ai muốn bị bệnh?

Huống hồ nếu cậu chết rồi, Tiểu Tân phải làm sao đây?

Để mẹ con họ Tần thực hiện được gian kế, cả đời em gái cậu coi như bỏ đi, ngày ngày nước sôi lửa bỏng?

Tuyệt đối không thể như vậy!

Chúc Đồng dùng sức vỗ nệm một cái: "Nhiệm vụ này, tôi nhận!"

Kết quả không cẩn thận đập phải mép giường, lòng bàn tay nhói lên từng cơn, cậu giơ tay nhìn một chút... Trầy da chảy máu rồi.

Hai ngày sau, Trường trung học số một Huyện Thủy Cống

Đầu tháng chín, cũng là thời điểm khai giảng, dòng người ồn ào náo nhiệt trong trường học, trong tòa dạy học nhộn nhịp đầy kẻ đến người đi.

Thiệu Minh vừa mới đến sảnh tòa dạy học, đã bị một nữ sinh chặn đường.

Nữ sinh đang đứng trước mặt hắn cúi thấp đầu, mi mắt cụp xuống, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, trong tay cầm một lá thư màu hồng tinh tế: "Đàn anh, em... em thích anh rất lâu rồi, anh có thể hẹn hò với em được không?"

"..."

Thiệu Minh sắc mặt tự nhiên, hơi nhíu mày hỏi: "Em thích gì ở tôi?"

Cô gái ngẩn ra, ngẩng đầu lên ấp úng: "Em..."

"Tôi biết." Không đợi người ta nói hết câu, Thiệu Minh lại tự tiếp lời: "Em thích tôi vì trông tôi đẹp trai đúng không? Tôi cũng biết bản thân dễ nhìn, nhưng thích một người không thể chỉ vì vẻ đẹp bề ngoài của người ấy, em xem em xinh đẹp thế này, tôi nghĩ em sẽ không nông cạn như thế đâu nhỉ."

Nói xong hắn trực tiếp vòng qua cô gái, đi vào hành lang lớp học.

Nữ sinh tỏ tình: "..."

La Sách đi bên cạnh ngoái đầu lại nhìn về phía nữ sinh vẫn đang thẫn thờ đứng im một chỗ, rồi lại quay sang giơ ngón cái với Thiệu Minh: "Anh Minh, anh đúng là lãnh khốc vô tình, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."

Thiệu Minh liếc cậu ta một cái, "Cậu nhìn thấy tôi lãnh tình chỗ nào? Đấy là do tôi từ chối nhiều nên có trình độ. "

La Sách: "..."

La Sách lắc đầu, như chợt nhớ đến cái gì, liền nói: "À đúng rồi, anh Minh, có khả năng học kì này anh có bạn cùng bàn mới đấy."

Thiệu Minh: "Bạn cùng bàn?"

"Đúng đó, chính mắt tớ thấy thầy chủ nhiệm xếp chỗ ngồi, ngay bên cạnh bàn cậu. "

"Ồ." Thiệu Minh nhàn nhạt lên tiếng, "Viên Thiệu Châu biết không?"

"Chắc là biết rồi nhỉ? Nghe nói bạn học mới đến là một mỹ nhân ốm yếu, mấy nữ sinh người nào người nấy đều khen hết lời, mọi người đều biết tin rồi ha?"

Thiệu Minh nhướn mày: "Mỹ nhân ốm yếu? Đẹp lắm à?"

La Sách: "Chuyện này thì tớ không rõ, nhưng mà chỉ cần đi xem là biết thôi, có điều không biết bọn Viên Thiệu Châu có gây chuyện gì không."

Thiệu Minh không nói gì.

Đám người Viên Thiệu Châu, vì Hạ Dương thích hắn mà đố kị ghen ghét, muốn toàn trường cô lập hắn, bất kì ai ngồi cùng bàn với hắn cũng bị dính vào phiền phức."

Nhưng cũng tốt, không có bạn cùng bàn ngược lại càng tự do tự tại.

Chỉ là không biết kẻ xui xẻo lần này là ai?

Lớp 3 khối 11 ban tự nhiên, vì có bạn mới chuyển đến mà phòng học náo nhiệt không thôi.

"Cậu ấy đẹp thật đấy."

"Học sinh chuyển trường bây giờ toàn theo hệ nhan sắc đúng không? Tớ thấy cậu ấy còn đẹp cả Hạ Dương."

"Cơ mà nhìn sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, có phải trong người không thoải mái không?"

"Không phải đám Viên Thiệu Châu động tay động chân với cậu ấy đấy chứ? Làm bạn cùng bàn với Thiệu Minh, tớ chưa thấy ai có thể kiên trì chịu đựng hơn một tuần."

"Cậu ấy đứng im cạnh bàn học hai phút rồi, cậu ấy nhìn cái gì thế?"

Nhìn bụi bẩn.

Chúc Đồng vì tìm người mà đến đây, người còn chưa tìm được, đã gặp phải thử thách lớn đầu tiên.

Cậu, Chúc Đồng, cậu ấm được nuông chiều từ bé của Chúc gia ở thành phố A, phòng ở từ nhỏ đến lớn, đều được vệ sinh theo tiêu chuẩn khách sạn 5 sao.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy được hình dáng của bụi bẩn ra sao.

Lại còn là kiểu bụi bám đen sì mặt bàn.

Không tiếng động đứng phân cao thấp với bụi bẩn nửa ngày, cậu nhận thua, thở một hơi dài, sau đó đút tay vào túi mang bên người, lấy ra vũ khí chuyên dụng- nước sát khuẩn, găng tay y tế cùng chiếc khăn tay.