Chương 5: Ngạo kiều thừa tướng là vai ác



“Hoan Hoan thân ái, đáp ứng bổn hệ thống làm một cái thiếu nữ năm tốt nha? Không cần ý đồ đi gϊếŧ chết vai ác, bởi vì đây là trái với quy tắc!”

Thanh âm hệ thống vĩnh viễn lộ ra ác ý bán manh thú vị, nhưng khi nói ‘Trái với quy tắc’ lại phá lệ nghiêm túc.

Vai ác Boss nghịch tập hệ thống, chỉ vì vai ác mà tồn tại.

Hệ thống cùng trói định với ký chủ, không thể đối vai ác hạ độc thủ, đây là sự kết nối từ sâu trong linh hồn.

Đường Hoan:…

Ngươi nói vậy lão tử làm sao dám phủi tay đập chết vai ác?

Hiện tại dựa vào thái độ của Phó Liệt với nàng, lão tử như thế nào có thể cùng hắn tay trong tay, ở con đường nghịch tập thẳng tiến không lùi bước?

Nhân sinh a, hảo gian nan!

Nam nữ chủ tạm thời còn chưa lên sân khấu, Đường Hoan quản bọn họ đi tìm chết. Xem ra hiện tại việc cấp bách là muốn… cùng Phó Liệt hòa hoãn quan hệ.

Đường Hoan nghĩ như vậy.

Lúc này, sân môn bị nhẹ nhàng đẩy ra. Lão nhân gia quần áo rách nát, đi đường có chút tập tễnh sờ soạng tiến vào. Đường Hoan cho rằng ăn trộm tới, ánh mắt cảnh giác nhìn lão nhân vẩn đυ.c hai mắt.

Lão nhân gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chân eo đều run, nửa ngày không nói ra lời. “Ta… Ta…”

Đường Hoan lục lọi trong trí nhớ một chút liền phản ứng lại, lão nhân trước mắt chính là phụ thân Phó Liệt nha.

Một tháng trước, Phó gia nổi lửa, Phó phụ thân bệnh nặng không có tiền trị liệu, Phó Liệt vì cứu cha mình nên mới đáp ứng Đồ Hoan cầu thân.

Đồ Hoan tuy hung hãn, lại cũng không phải cực kì hung ác.

Mắt thấy Phó lão nhân sắp bệnh chết, liền nâng giá cao đem người cứu trở về.

Lại bởi vì nhà Phó gia cháy rụi mà Phó lão nhân cùng Phó Liệt đều vào ở trong Đồ gia.

Phó Liệt năm sau muốn thi khoa cử, nếu không có đủ tài lực căn bản kinh thành đều không đến được. Vì thế Phó lão nhân cũng không rảnh lo bệnh, sau khi tiến vào Đồ gia đều mỗi ngày lên núi nhặt củi, kiếm lộ phí cho Phó Liệt.

Phó lão nhân sợ Đồ Hoan, sợ đến cả người run run.

Cũng không dám nhìn ánh mắt của nàng.

Đường Hoan sờ sờ khuôn mặt chính mình, tuy nói nguyên chủ xuất thân đồ tể, nhưng mặt mũi cũng không dữ tợn đến nỗi…

Đáng sợ như vậy sao?

“Đêm đã buông, cha đi nghỉ ngơi trước đi.

Đường Hoan thấy Phó lão nhân nghe giọng nói kia, run rẩy gật đầu, sau đó vội không ngừng mà tránh thoát.



Vì hòa hoãn cùng vai ác Boss, Đường Hoan cảm thấy chính mình thật không xong. Gian nan thủ cạnh giường Phó Liệt một đêm chỉ vì để ngày mai Phó Liệt thức giấc, người đầu tiên nhìn thấy là nàng.

Không sai, này khổ tình lộ tuyến nàng đi được…

Đường Hoan bị chính mình thật sâu cảm động.

Hết thảy đều vì hòa hoãn quan hệ với Phó Liệt.

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Phó Liệt tỉnh lại cũng không cho Đường Hoan vẻ mặt ôn hòa, thậm chí thái độ càng chán ghét.

Thiếu niên tức giận đến đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ gào lên “Đồ Hoan, ngươi, lăn, cho, ta.”

Đường Hoan ghé vào mép giường, mặt đầy mộng bức, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.

Hiện tại nàng cảm thấy vai ác đã hắc hóa có khi còn dễ ở chung hơn chút. Mặt hàng chưa trưởng thành này thực sự quá cmn khó hầu hạ!

Mới sáng sớm, ngươi gào cái cọng lông gì nha?

Đường Hoan cảm giác cả cánh tay đều đã tê cứng.

Bàn tay không biết nắm tới cái gì, mới bắt đầu thì mềm như bông, không biết sau nháy mắt liền cộm đến hoảng.

Đường Hoan trong lòng nhảy dựng, đờ người quay đầu nhìn về phía tay mình.

Ân, thực tốt, không nghiêng không lệch đặt ngay tại địa phương khó lòng giải thích của vai ác Boss.

Đường Hoan yên lặng thu tay về, một loại khí tức xấu hổ lưu chuyển trong không khí.

Đường Hoan thề.

Ta mẹ nó chỉ là tư thế ngủ không an phận, thực sự chỉ là vô tình thôi.

Tuyệt đối không phải thấy sắc nổi lòng tham a, lật bàn!

“Ta đi đem chậu nước cho ngươi rửa mặt.”

Đường Hoan bước nhanh ra cửa phòng.

Đậu má, nàng muốn bắt nước sôi tiêu độc cho bàn tay ngọc ngà của mình. Bổn bảo bảo chính là thiếu nữ như hoa như ngọc năm tốt tiêu biểu, Phó Liệt cảm thấy bị chiếm tiện nghi, bổn bảo bảo còn cảm thấy ô uế tay mình này.

---------