Chương 4: Ngạo kiều thừa tướng là vai ác



Đêm qua.

Đồ Hoan cùng Phó Liệt thành thân.

Đồ Hoan say rượu, đem Phó Liệt bá vương ngạnh thượng cung!

Phó Liệt một thân thanh y, ngạo cốt tranh tranh, như thế nào có thể chịu đựng một nữ tử tính cách táo bạo lại ngang ngược vô lý mạnh hơn chính mình?

Vì thế bị bức đến khó thở, hắn cắn Đồ Hoan một ngụm!

Đồ Hoan phát giận, trở tay tát Phó Liệt đến đầu đầy sao, đêm động phòng hoa chúc đem người xách ra ném ngoài cửa, sau đó sáng sớm tinh mơ liền ra cửa bán thịt heo.

Hiện tại đã là chạng vạng.

Đường Hoan quả thực khóc không ra nước mắt!

Một cái là ôn văn nho nhã thiếu niên lang, một cái là hung tàn thô bạo nữ đồ tể.

Đường Hoan sâu sắc cảm thấy chính mình bị rớt hố, hơn nữa là hố sâu ba mét, bò đều bò không được!

Đồ tể từ xưa đến nay đều giàu có hơn so với người bình thường. Nhà Đồ Hoan nhìn qua thực ra lớn hơn nhà người khác không ít, cũng thực xa hóa, nhưng đẩy của đi vào thì… Đường Hoan vẫn là yên lặng đỡ tường nôn khan nửa ngày.

“Nôn…”

Này là mùi máu tươi của heo nhỉ?

Thoáng nhìn thiếu niên áo xanh té xỉu trong sân, nếu không đoán sai, vị này hẳn là vai ác Boss trong truyền thuyết: Phó Liệt!

Đường Hoan đi qua, ngồi xổm xuống, sau đó đem người lật tới. Nàng muốn nhìn cái người sau này hô một tiếng đã khiến người khác sợ vỡ mật đến tột cùng là bộ dáng gì!

Một giây khi nhìn đến Phó Liệt, Đường Hoan nghe được âm thanh nuốt nước miếng của chính mình.

Nếu nàng là nguyên chủ, khả năng cũng sẽ không kiềm chế được!

Thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, dù chưa nảy nở nhưng mơ hồ có thể thấy được tương lai chính là một nam tử tuấn mỹ ôn nhuận khuynh đảo thiên hạ. Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng, môi mỏng đỏ thắm vương vài tia máu, thật khiến người thương tiếc.

Phó Liệt cả người nóng lên, sốt cao không lùi.

Chắc là đêm qua bị Đồ Hoan tát một cái lại nhốt ngoài cửa, liền nhiễm phong hàn. Mà cả ngày hôm nay té xỉu trên đất không người chiếu cố, lúc này mới nghiêm trọng như thế.

Đường Hoan đêm người đỡ vào nhà, đặt trên giường, lại nấu nướng nóng đem vào phòng.

Đường Hoan đem đai lưng Phó Liệt cởi bỏ, đang chuẩn bị kéo xuống quần áo của hắn để lau người, xui xẻo sao lại đυ.ng hắn tỉnh dậy.

Thiếu niên vừa phẫn nộ vừa xấu hổ hung hăng trừng mắt nàng.

Đường Hoan:…

Ta thực sự còn chưa kịp làm cái gì a!

Lật bàn!

Ngươi một bộ xem ta thành cầm thú là thế nào?

“Ngươi muốn làm cái gì?” Phó liệt cau mày quắc mắt mà cường chống thân thể, từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt chán ghét không chút nào che dấu.

Đường Hoan bị ánh mắt cừu hận chán ghét của Phó Liệt kí©h thí©ɧ đến nổi điên.

Ai da ta xem, Boss ghê gớm nga, lão tử nếu nhiệm vụ thứ nhất liền thất thủ đánh chết một cái tương lai vai ác Boss liền cảm giác chính mình thật cao hứng nha!

Liền ngay tại lúc Đường Hoan phản trận mà muốn quật chết vai ác đại nhân, một cỗ uy áp từ sâu trong linh hồn truyền đến. Một khắc kia, phảng phất toàn bộ linh hồn đều bị xâu xé thành từng mảnh.

Đau.

Kịch liệt đau.

Đâu đến mức Đường Hoan choáng váng ngã quỵ, liền hướng Phó Liệt mà đè lên…



Bấc đèn bị thiêu đốt, thắp sáng không gian tối tăm, ngẫu nhiên phát ra một tiếng “Đùng”, ánh đèn liền mờ mờ ảo ảo. Mơ hồ có thể nhìn thấy trên giường thân hình gầy yếu của thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh.

Đường Hoan cảm thấy, đừng nói nâng đỡ Phó Liệt nghịch tập, chỉ cần Phó Liệt không cùng nàng liều mạng đã tính tốt.

Bởi vì cách đây không lâu, nàng trước mắt tối sầm, ngạnh sinh sinh đem Phó Liệt thật vất vả mới tỉnh lại đập đến hôn mê bất tỉnh!

“Vì cái gì vừa rồi ta lại cảm thấy linh hồn bị xé rách?” Đường Hoan một mặt mộng bức, hiện tại đang lẳng lặng mà đứng trong viện, bốn mươi lăm độ giác nhìn lên ánh trăng, trong lòng đem hệ thống dẫm đạp một vạn lần. ---------