Chương 15: Bé ngốc và Long Ngạo Thiên bản trung niên (15)

Mục đích của ê-kíp chương trình là cải tạo mỗi một đứa trẻ thành thị bất trị, đồng thời trong quá trình cải tạo, dần dần khám phá ra chân, thiện, mỹ* ở trẻ em nông thôn, để làm nổi bật, để vạch trần những căn bệnh khó chữa của trẻ em thành thị, từ đó áp dụng biện pháp cải tạo một cách chính xác.

Chú thích*: Chân là cái thật, cái đúng, là lẽ phải, đối lập với cái giả, cái sai trái. Cái chân là nền tảng, là tiền đề để thực hiện cái thiện và cái mỹ.

Thiện là điều lành, điều tốt, đối lập với điều ác.

Mỹ là cái đẹp. Cái đẹp ở đây không phải chỉ là cái đẹp của hình thức mà còn chỉ cái đẹp trong tâm hồn.

Nhưng trong mắt Ân Minh Lộc, tuy nguyên chủ không phải là một đứa trẻ nông thôn, nhưng trên người cậu ấy cũng có vô số chân, thiện, mỹ. Người khác cười nhạo cậu ấy là một tên ngốc, nhưng chính vì cậu ấy là một người ngốc, cho nên, cậu ấy chân thật hơn, thiện lương hơn, đẹp đẽ hơn bất kỳ ai, cậu ấy có một trái tim hồn nhiên nhất, và một đôi mắt đẹp để khám phá cái đẹp, nụ cười của cậu ấy đủ để khiến nhiều người trưởng thành tư tưởng bẩn thỉu phải tự động xấu hổ. Chỉ là phần chân, thiện, mỹ này bị ê-kíp chương trình cố ý cắt nối biên tập phá hủy, thậm chí sau đó còn bị lợi dụng, dẫn đến tất cả mọi người đều nói nội tâm cậu ấy không tốt đẹp như bề ngoài của cậu ấy.

Mọi người không nhìn thấy, lúc Nguyên Phượng nổi giận, nguyên chủ khuyên can sốt ruột tới khóc, nhưng bởi vì miệng lưỡi không khéo léo nhiều lần bị liên lụy, tâm trạng của Nguyên Phượng giống như dự báo thời tiết, rất không đáng tin cậy, lúc tốt lúc xấu, một giây trước vừa sấm sét vang dội, sau khi trút giận lên người nguyên chủ, một giây sau có thể mây đen chuyển trời sáng.

Nhưng dưới sự cắt nối biên tập không biết là cố ý hay vô tình, người xem không nhìn thấy cống hiến của nguyên chủ, bọn họ chỉ thấy được một bé gái nông thôn có mong muốn thể hiện mạnh mẽ giống Nguyên Phượng, hệt như mặt trời nhỏ không chịu thua, đối đầu với cậu ấm thành phố, khi hai người có sức hút tương tự xuất hiện trong một khung hình, nguyên chủ hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Hình ảnh xuất hiện nhiều nhất trên màn ảnh của cậu ấy chính là khóc ——

Mà nguyên chủ, nói thẳng ra chính là một đứa trẻ được bảo vệ quá kỹ, vừa gặp phải thất bại phản ứng tự nhiên là sẽ khóc, nhớ nhà khóc, nhớ mẹ khóc, lúc làm việc bị cắt đứt tay khóc, cảm thấy đồ ăn không ngon nhỏ giọng khóc, ôm đầu gối khóc, bụm mặt khóc, vùi mặt vào trong gối khóc, thậm chí gào khóc. Lần đầu tiên cậu ấy khóc sẽ làm người ta thấy tội nghiệp, nhưng khóc quá nhiều sẽ khiến người ta chán ghét.

Tất cả mọi người mắng cậu ấy lập dị và yếu đuối, cho rằng cậu ấy không có triển vọng.

Nhưng vốn dĩ cậu ấy chính là một đứa trẻ yếu đuối và nhạy cảm, trở thành cậu bé mít ướt cũng là do sự cưng chiều của người nhà, bởi vì từ nhỏ cậu ấy đã lộ ra sự thiếu hụt về trí lực, mọi người chưa bao giờ có yêu cầu gì cao đối với cậu ấy, một khi cậu ấy làm được điều gì đó, ngược lại mọi người sẽ vui mừng khen ngợi và cổ vũ.

Cậu ấy là một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương và chiều chuộng.

Nhưng khi tới nơi nghèo khó và xa lạ này, thái độ lạnh lùng của mọi người đã làm tổn thương cậu ấy, ngay cả những người bạn đồng hành vốn nên hỗ trợ lẫn nhau cũng không thích cậu ấy, tất cả những điều này làm cho cậu ấy sợ hãi, càng sợ nước mắt lại càng nhiều, mà khóc nhiều sẽ làm người ta thấy phiền chán, đây là điều mà cậu ấy không thể khống chế được, nhưng cũng là phản ứng chân thật nhất của cậu ấy.

Ân Minh Lộc dự định tẩy trắng giúp nguyên chủ, vứt bỏ một ít nội dung người xem không thích, trở lại hình tượng chân thật đáng yêu nhất của nguyên chủ.

Để từ nay về sau, mỗi một giọt nước mắt khi lên hình của đứa nhỏ này đều trở nên vô giá.



Sáng sớm ngày hôm sau, khi gà trống nhà họ La đang gáy, theo yêu cầu của ê-kíp chương trình, người nhà họ La đến gọi hai cậu ấm thức dậy. Giường của Nguyên Phượng và Ân Minh Lộc được sắp xếp chung một chỗ, vừa vặn có thể gọi cả hai người dậy cùng một lúc.

Phát hiện có con gái đi vào, Nguyên Phượng miễn cưỡng thức dậy, thốt ra vài câu chửi kinh điển, phần thân trên trần trụi khiến La Thúy Miêu xấu hổ cúi đầu .

Tất nhiên, không phải Nguyên Phượng mắng cô nhóc, cậu ta biết cô nhóc này bị ê-kíp chương trình sai khiến, cái chương trình xấu xa này, chuyên bắt người trung thực đi làm mấy việc dễ đắc tội với người khác, làm người ta chửi thì không đúng, mà không chửi thì lại nghẹn một cục tức.

Thấy cậu ta đứng lên, La Thúy Miêu đổi giọng gọi Ân Minh Lộc: "Anh trai nhỏ, dậy đi, anh—— "

Nghe tiếng kêu của La Thúy Miêu ngừng lại một cách kỳ lạ, Nguyên Phượng quay đầu nhìn.