Chương 403: Ngôi sao bình hoa lạnh lùng thụ & Tổng giám đốc ngang ngược thần kinh công (6)

Cuối cùng trong lòng Diệp Mộ Sanh vẫn cao hứng, nhưng ngoài mặt lại không tình nguyện cầm bữa sáng, đeo khẩu trang, đi thang máy xuống lầu.

Trợ lý Bạch Tiểu Nhược của Diệp Mộ Sanh là một cô gái tính cách hoạt bát, có khuôn mặt búp bê, lúc này đang cầm bữa sáng bước vào khác sạn, vừa vặn nhìn thấy Diệp Mộ Sanh.

Bạch Tiểu Nhược vội vàng vươn bàn tay trống không kia, hướng Diệp Mộ Sanh vẫy vẫy, âm thanh cũng rất ngọt ngào giống như bề ngoài của nàng: "Mộ Mộ!”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, đi về phía Bạch Tiểu Nhược.

Ngoại trừ Bạch Tiểu Nhược xử lý việc vặt, Diệp Mộ Sanh còn có một tài xế phụ trách lái xe đưa đón cậu tên là Cao Vũ.

Trở lại xe, Bạch Tiểu Nhược nhìn chằm chằm bữa sáng trên tay Diệp Mộ Sanh, nghi hoặc nói: "Mộ Mộ không phải anh bảo em giúp anh và bạn anh mua bữa sáng sao?

Diệp Mộ Sanh gỡ khẩu trang và kính râm xuống, trong mắt hoa đào xinh đẹp lóe lên ý cười, thản nhiên giải thích: "Bạn tôi mua trước rồi.”

“A..." Bạch Tiểu Nhược gật đầu, lại nói:" Vậy làm sao bây giờ? Em và anh Cao đều ăn sáng mất rồi.”

“Đợi lát nữa đến đoàn làm phim hỏi ai chưa ăn thì đưa cho họ đi."Diệp Mộ Sanh vừa nói, vừa cụp mắt cắm ống hút vào ly sữa đậu nành.

“Ừm." Bạch Tiểu Nhược đáp.

Sáng sớm gió nhẹ mang theo cảm giác mát mẻ lướt qua tòa nhà cao tầng, Diệp Mộ Sanh xuyên qua cửa sổ xe nhìn cảnh sắc dần dần lui về phía sau, cánh môi phấn nộn nhẹ nhàng mυ"ŧ sữa đậu nành trong ly nhựa.

Mục đích lần này cậu đến thành phố C là để quay phim truyền hình "Gió thu quét lá rụng", trong đó cậu đóng vai một vai phụ quan trọng tên Lê Trần.

Nguyên chủ không hề diễn xuất được nên gọi là bình hoa, sở dĩ có thể nhận được vai diễn này, đều là bởi vì bối cảnh của cậu ta.

Nguyên chủ là phú nhị đại, làm con út ở nhà nên rất được sủng ái, anh trai cậu ta thấy em trai bảo bối nhà mình muốn chơi, liền trực tiếp bỏ tiền cho đoàn làm phim thiếu kinh phí, mua cho cậu ta nhân vật này.

Thân phận nhân vật Lê Trần này là sư đệ thầm mến nữ chính, giai đoạn đầu ngây thơ nhu thuận ngay cả một con chim cũng không muốn tổn thương, trung kỳ ôn nhuận như ngọc, hậu kỳ bởi vì yêu mà không được hắc hóa, trở nên âm trầm lạnh lùng.

Nhưng mặc dù hắc hóa thì Lê Trần vẫn giữ lại tấm lòng lương thiện, vẫn là yêu sâu sắc nữ chính. Cuối cùng hắn vì nữ chính ngăn cản công kích của nhân vật phản diện, chết ở trong lòng nữ chính.

Bởi vậy nhân vật này nếu diễn tốt, cậu có thể thu hoạch không ít fan.

Hơn hai mươi phút sau, Diệp Mộ Sanh ăn xong bữa sáng, cũng đến đoàn làm phim.

Vào đoàn làm phim, nhìn thấy đạo diễn Hoàng Dịch, Diệp Mộ Sanh lễ phép chào hỏi: "Đạo diễn Hoàng.”

“Mộ Sanh, em đến rồi, đi thay quần áo trước đi, lát nữa sợ cảnh rời khỏi sư môn rồi." Hoàng Dịch đang xem xét bố trí rạp hát quay đầu lại, nhìn Diệp Mộ Sanh cười nói.

“Vâng." Diệp Mộ Sanh gật đầu, liền đi thay quần áo trang điểm.

Nhìn bóng lưng Diệp Mộ Sanh, Hoàng Dịch thu lại khuôn mặt tươi cười, trong lòng khẽ thở dài. Đứa nhỏ này dung mạo ngược lại rất phù hợp Lê Trần, chỉ tiếc diễn xuất quá lố không đúng chỗ, nhưng mà nhan sắc này cũng có thể thu hoạch một ít nhan khống*.

*người yêu mặt, nhang sắc, cái đẹp.

Trang điểm không quá hai mươi phút, Diệp Mộ Sanh thay xong trang phục đi ra, Hoàng Dịch nghe thấy tiếng vang, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Diệp Mộ Sanh mặc trường bào thêu trúc, da thịt trắng nõn mịn màng, dịu dàng như ngọc trong suốt không tỳ vết, mái tóc dài màu mực dùng ngọc khấu tùng màu xanh biếc buộc lại, thân ảnh nhìn qua có chút đơn bạc.

Nhìn thấy Hoàng Dịch đang nhìn mình, cặp mắt hoa đào vốn nên câu hồn nhϊếp phách kia của Diệp Mộ Sanh lúc này hết lần này tới lần khác nhuộm lên vài phần ngây thơ trong sáng, nhếch môi rũ mi, có chút ngượng ngùng ôn nhu cười.

Nhất thời Hoàng Dịch mở to hai mắt, có chút không thể tin.

Cái này......

Đây không phải là Lê Trần lúc đầu sao?!