Chương 402: Ngôi sao bình hoa lạnh lùng thụ & Tổng giám đốc ngang ngược thần kinh công (5)

Đem gấu bông tặng cho Diệp Mộ Sanh, Triều Túy Khê cũng không tiếp tục ở lại, nói một tiếng ngủ ngon, rồi đi.

Phòng của hai người cách nhau không xa, lúc Triều Túy Khê trở lại cửa phòng mình, Diệp Mộ Sanh còn chưa vào lại phòng.

Nhìn thân ảnh gầy gò ôm gấu bông kia, con ngươi Triều Túy Khê dịu dàng xuống, giống như hàm chứa tất cả dịu dàng giống như gió xuân, bên môi cũng lóe ra ý cười.

Hiện tại anh không muốn lộ ra thân phận của mình, anh muốn mang theo trí nhớ, vui vẻ theo đuổi vợ thử một lần. Đợi hai người sau này có thể về cùng một chỗ, sẽ đem chuyện của mình nói cho cậu biết sau.

Cho nên anh vẫn chưa thể ôm người nọ vào lòng, ôm cậu ngủ.

Nhưng anh biết vợ không có anh và gấu bông, sẽ không ngủ được, vì thế liền lái xe ra ngoài chạy mấy cửa hàng, mới được mua con gấu bông khổng lồ vừa rồi.

Diệp Mộ Sanh thấy Triều Túy Khê vẫn nhìn mình, nắm chặt con gấu bông xoay người, đóng cửa lại.

Có gấu bông, trong lòng Diệp Mộ Sanh yên ổn hơn rất nhiều.

Mặt không chút thay đổi ném gấu bông lên giường, lại nhào vào trong ngực mềm mại của gấu bông, Diệp Mộ Sanh bắt đầu giống như một đứa trẻ, ôm gấu bông lăn tới lăn lui trên giường.

Lăn mệt mỏi, Diệp Mộ Sanh rốt cục ngừng lại, mặt kề sát lông gấu mềm mại, cọ cọ, khóe môi giương lên, lông mi dài như bướm chậm rãi rủ xuống.

Người yêu hình như vẫn không có ký ức, nhưng hiện tại ngoại trừ đối với cậu và đối với hoa hải đường có ấn tượng ra, hình như đối với gấu bông cũng loáng thoáng có ấn tượng rồi.

Sáng hôm sau, khi Diệp Mộ Sanh rửa mặt xong mở cửa thì ngay lập tức nhìn thấy Triều Túy Khê mặc âu phục mang giày da ở trước cửa phòng.

Triều Túy Khê cầm bữa sáng trong tay, lúc tầm mắt chạm đến Diệp Mộ Sanh, ngũ quan vốn lạnh lùng cứng rắn trong nháy mắt nhu hòa, môi mỏng cũng chậm rãi giương lên, gợi lên một nụ cười.

Vợ không lấy gấu bông, vậy chứng tỏ anh còn có thể quay về nơi này.

Đây cũng là, khách sạn này anh, vợ anh làm sao có thể không ở nơi này.

“Chào buổi sáng." Triều Túy Khê chắn trước người Diệp Mộ Sanh, nói.

Diệp Mộ Sanh thản nhiên liếc nhìn Túy Khê, đeo kính râm, trả lời: "Chào buổi sáng.”

“Chưa ăn sáng đúng không?" Triều Túy Khê đưa bữa sáng cho Diệp Mộ Sanh, nói: "Em cầm lấy đi.”

Diệp Mộ Sanh xẹt qua Túy Khê nói: "Không cần, trợ lý của tôi đã mua cho tôi.”

Triều Túy Khê nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, bắt lấy vai Diệp Mộ Sanh nói: "Trợ lý của em mua ngon bằng tôi mua sao? Em ăn cái tôi mua đi, trợ lý của em mua thì để anh ấy tự ăn đi.”

Diệp Mộ Sanh mở tay Triều Túy Khê ra, lạnh lùng nói: "Ông chủ lớn Cố, anh rảnh lắm sao?”

“Không rảnh, lát nữa tôi cũng phải đi họp nữa." Triều Túy Khê cũng không khoác vai Diệp Mộ Sanh nữa, ánh mắt theo kính râm của Diệp Mộ Sanh chậm rãi trượt xuống, dừng lại ở đôi môi mỏng kia, nhịn xuống xúc động muốn hôn môi, cười nói:" Kỳ thật tôi không ngại em gọi tôi là người yêu.”

“À, bệnh thần kinh." Dứt lời, Diệp Mộ Sanh vừa muốn đi, lại bị Triều Túy Khê kéo lại.

“Tôi là ông chủ của em, có ai lại mắng ông chủ như vậy không?" Triều Túy Khê bất đắc dĩ nói.

Diệp Mộ Sanh nói: "Anh không có dáng vẻ của ông chủ.”

Triều Túy Khê nhướng mày, kéo tay Diệp Mộ Sanh, đem đồ vật trong tay mình toàn bộ nhét vào trong tay Diệp Mộ Sanh, thu lại khuôn mặt tươi cười, híp mắt, nâng cằm lên, dùng giọng điệu bá đạo nói: "Ăn hết cho tôi, ăn không hết tôi liền đuổi việc trở lý của em!"

Diệp Mộ Sanh nhìn bữa sáng trong tay mình, lại nhìn Triều Túy Khê, có chút ghét bỏ kéo môi: "Anh đuổi việc, tôi tự thuê không được sao.”