Chương 381: Tiểu Quan ốm yếu bệnh tật thụ & Vương Gia âm trầm độc ác công (62)

Lâu Thù Lâm làm sao có thể để Diệp Mộ Sanh cởϊ qυầи áo cho người khác, buổi tối lúc thay thuốc. Trong ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Lâu Thù Lâm cùng với Diệp Mộ Sanh mỉm cười dịu dàng, Tiết Ngự thô kệch lại giống như một cô vợ nhỏ cởϊ qυầи áo trên người xuống.

Nhưng lúc Diệp Mộ Sanh thay thuốc cho Tiết Ngự, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào da thịt Tiết Ngự.

Tiết Ngự trong nháy mắt đỏ mặt, quay đầu không dám nhìn Diệp Mộ Sanh.

“A..." Lâu Thù Lâm một thân y phục đen, khoanh tay đứng bên cạnh nhìn thấy Tiết Ngự đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng.

Diệp Mộ Sanh liếc mắt nhìn Lâu Thù Lâm, có chút bất đắc dĩ, nhưng trong mắt đào hoa lại hàm chứa ý cười, chỉ là đổi thuốc thôi mà Lâu Thù Lâm này......

Mở bình sứ ra, Diệp Mộ Sanh đang chuẩn bị bôi thuốc, nhấc mí mắt nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiết Ngự, nhịn cười nói: "Chịu đau một chút.”

Tiết Ngự này cũng quá thuần khiết quá đi?

“Không có gid đâu, Diệp quân y ngươi lau đi, chút xíu đau đớn này ta vẫn là chịu đựng được." Dứt lời, cảm giác được thuốc mỡ lạnh lẽo thấm ướt miệng vết thương, truyền đến một trận đau nhức, Tiết Ngự gắt gao cắn môi, không lên tiếng.

Bôi thuốc xong, Diệp Mộ Sanh và Lâu Thù Lâm liền rời đi. Thấy Lâu Thù Lâm vẫn buồn bực không lên

tiếng, Diệp Mộ Sanh chủ động nắm tay Lâu Thù Lâm.

“Đừng ghen mà." Diệp Mộ Sanh cười nhẹ nói.

Lâu Thù Lâm liếc mắt nhìn Diệp Mộ Sanh, vẫn không lên tiếng, sắc mặt tràn đầy không vui.

Mộ Sanh bôi thuốc cho Tiết Ngự rất dịu dàng, Tiết Ngự kia lại cứ đỏ mặt!

Hiện tại hắn rất khó chịu!

“Ta là..." Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ cười cười, đang muốn tiếp tục an ủi thì một người lính đột nhiên chạy tới cắt đứt lời Diệp Mộ Sanh.

“Báo cáo Vương gia, quân địch đột kích!" Binh lính quỳ gối trước mặt Lâu Thù Lâm, sốt ruột nói.

Lâu Thù Lâm nhíu mày, đối diện với ánh mắt lo lắng của Diệp Mộ Sanh, cũng không giận dỗi nữa, trầm giọng nói: "Không sao, ta đi xem, ngươi ở lại đây cho an toàn, đừng đi lung tung.”

“Ừm, đi đi, nhớ cẩn thận một chút." Diệp Mộ Sanh gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng sốt ruột rời đi của Lâu Thù Lâm.

“Hừm......" Nhẹ nhàng thở dài, Diệp Mộ Sanh xoay người đi nghiên cứu độc dược.

Chỉ hy vọng là Chu quốc cùng Hổ quốc, chứ không phải giống như kịch bản là năm quốc gia liên hợp tấn quốc gia của bọn họ...

Đợi Lâu Thù Lâm thắng lợi trở về, sắc trời đã tối. Lâu Thù Lâm rửa sạch một tiếng mùi máu tươi, lúc này mới trở lại trướng của hắn và Diệp Mộ Sanh.

Lúc này, trong trướng còn đốt nến, Diệp Mộ Sanh còn chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh Diệp Mộ Sanh liền đứng dậy khoác áo khoác ra ngoài đón.

“Người quay trở về rồi..." Rốt cục cũng nhìn thấy thân ảnh cao ngất kia, khóe môi của Diệp Mộ Sanh nhếch lên mỉm cười, nhưng Lâu Thù Lâm lại đột nhiên trầm mặt.

Bước nhanh về phía trước, ôm lấy mỹ nhân, Lâu Thù Lâm không vui nói: "Thân thể sao lại lạnh như vậy? Sao mặc ít như vậy mà ra ngoài, không sợ bị cảm lạnh à?"

Ôm cổ Lâu Thù Lâm, Diệp Mộ Sanh thản nhiên cười nói: "Không sao.”

“Không có việc gì? Sớm muộn cũng sẽ sinh bệnh thôi." Đem Diệp Mộ Sanh cẩn thận đặt ở trên giường, Lâu Thù Lâm cũng xoay người lên giường: "Sớm biết vậy đã không mang ngươi tới biên cương, nơi này ăn không ngon ngủ không ngon, cũng không có lò sưởi.”

Diệp Mộ Sanh rúc vào trong ngực Lâu Thù Lâm, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng cọ cọ vào l*иg ngực rắn chắc của Lâu Thù Lâm, nói: "Chỉ cần có thể ở bên người, ngủ không ngon hay không ngon cũng không sao cả, không có bếp lò cũng không sao, dù sao thì người cũng chính là lò sưởi của ta.”

Lâu Thù Lâm thở dài một tiếng, vận nội lực tắt đèn, ôm chặt Diệp Mộ Sanh, giọng nói từ tính mang theo mệt mỏi nói: "Ngủ đi.”