Chương 382: Tiểu Quan ốm yếu bệnh tật thụ & Vương Gia âm trầm độc ác công (63)

Sau khi bọn người Diệp Mộ Sanh đi vào trong quân doanh, trên cơ bản quân địch mỗi ngày đều đột kích, Tiết Ngự bị thương không thể dùng võ, Lâu Thù Lâm liền mỗi ngày mang theo quân đội ra ngoài ứng chiến.

Lâu Thù Lâm tính tình âm ngoan độc ác, mặc khôi giáp cầm trong tay bảo kiếm, lấy một địch nhiều, mỗi chiêu đều là trí mạng không lưu tình, dẫn dắt quân đội đánh thắng một trận lại một trận.

Hôm đó Lâu Thù Lâm chém gϊếŧ tướng quân địch, cánh tay hắn cũng bị thương, nhưng khi Diệp Mộ Sanh băng bó cho hắn, Lâu Thù Lâm lại cười rất vui vẻ.

Mái tóc Diệp Mộ Sanh chưa buộc, tùy ý xõa trên vai như tơ lụa, lông mi dài dày như mực rủ xuống, nghiêm túc bôi thuốc mỡ cho Lâu Thù Lâm.

Diệp Mộ Sanh chăm chú bôi thuốc cho Lâu Thù Lâm, Lâu Thù Lâm cũng chăm chú nhìn Diệp Mộ Sanh, bắt được nỗi đau trong mắt Diệp Mộ Sanh, Lâu Thù Lâm an ủi: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta không sao.”

“Bị thương đến xương rồi mà vẫn là vết thương nhỏ sao? Lần sau nhớ cẩn thận một chút!"Diệp Mộ Sanh nhíu mày, tức giận nói.

Đợi Diệp Mộ Sanh thắt băng vải xong, Lâu Thù Lâm một tay ôm mỹ nhân vào lòng mình: "Thân thể ta khỏe mạnh, vết thương này vài ngày nữa sẽ khỏi thôi. Hôm nay ta gϊếŧ tướng quân của bọn họ, có lẽ quân địch sẽ an phận vài ngày.”

“Hy vọng như vậy." Băng bó vết thương xong, Diệp Mộ Sanh đang muốn kéo quần áo cho Lâu Thù Lâm, nhưng Lâu Thù Lâm lại kéo tay cậu: "Sao vậy? Trời lạnh lắm, mau mặc y phục vào đi.”

Dịu vàng vuốt ve bàn tay ngọc trắng nõn tinh tế trong tay, trong đôi mắt đen thẳm của Lâu Thù Lâm hiện lên ý cười: "Rốt cục cũng có một ngày, ngươi cũng vì ta mà dịu dàng xử lý vết thương như vậy.”

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ nói: "Tôi là một thầy thuốc nên khi xử lý vết thương cho người bị thương thì dịu dàng một chút là bình thường, phải đυ.ng chạm người khác cũng là bình thường.”

Mấy ngày nay, thấy Diệp Mộ Sanh mỗi ngày xử lý vết thương cho những binh sĩ bị thương kia, Lâu Thù Lâm lại không thể kéo Diệp Mộ Sanh ra, chỉ có thể buồn bực không vui: "Ngươi biết chừng mực, nhưng nhìn thấy ngươi phải đυ.ng vào người khác. Người ta còn nheo mắt nhìn ngươi như vậy, ta cũng rất khó chịu.”

"Người khác làm sao mà háo sắc nhìn ta!" Dưới ánh mắt âm trầm của Lâu Thù những binh sĩ kia ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cậu, lấy đâu ra những cái nhìn háo sắc.

Lâu Thù Lâm nháy mắt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Trong lòng bọn họ chính là háo sắc.”

“Được được được, ngài mặc y phục vào trước đi, đừng để bị cảm lạnh." Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ, chỉ có hòa hoãn, nhưng nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của Lâu Thù Lâm, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Lâu Thù Lâm vẫn không mặc y phục vào, ngược lại buông tay Diệp Mộ Sanh ra, nâng cằm Diệp Mộ Sanh lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát cánh môi phấn nộn kia, nói: "Đã cởi rồi thì mặc cái gì, Mộ Sanh, chúng ta đã lâu không làm chuyện đó, hiện tại ngươi liền thực hiện nghĩa vụ của thê tử, hầu hạ tốt cho ta đi.”

Nhịn hồi lâu, hắn thật sự là nhịn không được nữa, rất muốn yêu thương tốt mỹ nhân đang nằm ở trong ngực này…

Diệp Mộ Sanh cười nhạo một tiếng, mở tay Lâu Thù Lâm ra, nhướng mày nói: "Chúng ta còn chưa thành thân, làm sao có nghĩa vụ làm thê tử.”

“Ngươi sớm muộn gì cũng là thê tử của ta." Dứt lời, Lâu Thù Lâm xoay người đè Diệp Mộ Sanh xuống giường: "Một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ mười dặm hồng trang quang minh chính đại cưới ngươi, để thiên hạ đều biết ngươi là thê tử của ta.”

“Ta chờ ngày đó." Diệp Mộ Sanh đẩy vai Lâu Thù Lâm nói: "Nhưng mà bây giờ vẫn nên quên đi, hiện tại là ban ngày, bên ngoài còn có binh lính canh gác...…”

Diệp Mộ Sanh làm sao có thể đẩy Lâu Thù Lâm ra, Lâu Thù Lâm trực tiếp nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, cởi dây áo cậu, cười trầm thấp nói: "Chỉ cần ngươi không lên tiếng là không sao rồi.”