Chương 4.2: Anh trai bỏ thuốc vào sữa

Vào buổi tối, Lâm Tuấn Sâm bất ngờ chủ động ăn cơm tối cùng Lâm Lâm, thậm chí anh còn hỏi cậu hôm nay ở trường thế nào.

"Không vui chút nào." Lâm Lâm bĩu môi, cậu dùng đũa đâm cơm ở trong chén, "Hôm nay có một học sinh mới chuyển đến, giáo viên còn sắp xếp cho cậu ta ngồi ở bên cạnh Gia Dục—— em còn không có đãi ngộ này!"

"Hơn nữa thái độ của người mới đến kia rất phách lối . . ." Thậm chí Lâm Lâm vừa kể lại vừa thêm mắm thêm muối vào chuyện đã xảy ra của sáng nay, cậu quyết chí biến An Lan thành một người rất xấu, tội ác tày trời.

"Đúng vậy." Với tư cách là anh trai, Lâm Tuấn Sâm lại hiểu rất rõ tính cách của người em trai này, hễ là người mà cậu không thích, thì bọn họ đều bị cậu phê bình một cách tồi tệ.

Nhưng người này đã làm cho em trai mình cảm thấy không vui, quả thật anh nên chú ý đến người này nhiều hơn một chút.

"Em đi ngủ sớm đi." Sau khi nói xong, Lâm Tuấn Sâm đứng dậy lên lầu.

[ Ký chủ, dường như thái độ của Lâm Tuấn Sâm đối với cậu cũng không có bao nhiêu thay đổi] Lúc này âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên.

"Không sao." Lâm Lâm ăn bánh ngọt của mình một cách gọn gàng ngăn nắp, khóe môi của cậu cong lên một nụ cười, "Cậu có tin tối nay anh ấy sẽ đến gặp tôi không?”

Hệ thống trầm mặc trong chớp mắt, sau đó nó đáp lời:

[ Tôi tin tưởng năng lực của ký chủ]

Đúng như dự đoán, khi Lâm Lâm chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng của cậu đột nhiên bị gõ, khi Lâm Lâm mở cửa ra, cậu nhìn thấy Lâm Tuấn Sâm đang bưng một ly sữa bò và đứng ở cửa phòng của cậu, giọng điệu của anh vẫn rất lạnh lùng: "Uống hết sữa bò rồi ngủ tiếp."

Lâm Lâm chớp mắt, cậu hơi run rẩy nhận lấy ly sữa bò kia, vẫn còn ấm, có lẽ lúc nãy anh mới hâm nóng cho cậu.

"Hệ thống, giúp tôi kiểm tra xem sữa bò này có hợp tiêu chuẩn hay không? Anh ấy có thêm thứ kỳ quái gì vào hay không?"

Qua một giây, hệ thống cho ra phản ứng:

[ Đã kiểm tra, trong sữa bò có chứa một ít thuốc ngủ, sẽ khiến người khác chìm vào giấc ngủ sâu từ 7 đến 8 tiếng trong thời gian tới]

"Phiền cậu giúp tôi giảm liều thuốc ngủ đi một nửa, chính là trạng thái tôi có thể cảm nhận được nhưng không thể nhúc nhích nổi. Tôi không muốn khi mình bị cᏂị©Ꮒ nhưng mình lại không hề cảm nhận được chút nào."

[Ok, ký chủ]

"Sao em không uống?" Lâm Tuấn Sâm nhìn thấy Lâm Lâm không phản ứng trong một lúc lâu, nên anh không nhịn được mà hỏi cậu.

"A. . . Không có." Lâm Lâm lắc đầu, sau đó cậu nhỏ giọng hỏi, "Chỉ là tại sao đột nhiên anh lại muốn đưa sữa bò cho em?"

Lâm Tuấn Sâm liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, giọng điệu bình tĩnh: "Anh thấy em quá thấp, em nên uống nhiều sữa tươi để cao thêm."

Lâm Lâm: ?

Cơ thể này cao 1 mét 75, cho dù không cao nhưng cậu cũng không được xem là quá thấp, đúng không? Suy cho cùng tại sao anh có thể nói ra những lời trái lương tâm như vậy?

Lâm Lâm im lặng chế nhạo anh ở trong lòng, đồng thời cậu cũng hơi xụ mặt, trông có vẻ không vui, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn uống cạn ly sữa bò kia.

Nửa đêm hai ba giờ, Lâm Tuấn Sâm lặng lẽ đẩy cửa ra, sau đó anh đến trước giường Lâm Lâm.

Sau khi cậu uống sữa bò có thêm thuốc, cậu thiếu niên ngủ rất yên bình. Đây có lẽ là một giấc mơ đẹp, cho dù cậu thiếu niên đang ngủ say, nhưng trên mặt của cậu vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.

Có câu nói "một lần mới lạ, hai lần quen thuộc", có kinh nghiệm của tối hôm qua, lúc này động tác đánh lén vào ban đêm của Lâm Tuấn Sâm cũng đã thuần thục hơn rất nhiều, huống chi lần này anh không cần lo lắng rằng Lâm Lâm sẽ tỉnh lại, nên động tác của anh cũng to gan hơn rất nhiều, thậm chí anh còn bật đèn đầu giường lên.

Đầu tiên anh nâng eo Lâm Lâm để cậu có thể ngồi dậy, sau đó anh mở miệng ngậm lấy đôi môi của cậu thiếu niên. Bởi vì cậu thiếu niên đã uống một ly sữa bò trước khi ngủ, cho nên trong miệng của cậu còn có vị sữa. Lần này có thể nói là Lâm Tuấn Sâm điên cuồng cướp đoạt nước miếng trong miệng cậu thiếu niên, giống như là muốn mυ"ŧ lấy toàn bộ sữa bò còn sót lại vào trong miệng mình. Cho dù cậu thiếu niên đang ngủ say, nhưng cậu cũng sợ sự cường thế của Lâm Tuấn Sâm, đầu lưỡi mềm mại định tránh né nhưng cậu lại bị đầu lưỡi to lớn cưỡng ép lôi kéo trở lại, hơn nữa lúc này bọn họ còn dây dưa quấn quýt hơn.

Rất nhanh sau đó, cậu thiếu niên lại bắt đầu không thể thở nổi, người đàn ông đành phải truyền hơi cho cậu, cho nên cậu mới có thể duy trì được nụ hôn tiếp theo.