Chương 4.1: Ra oai với thụ chính

"Bạn học An Lan, tạm thời em có thể ngồi ở bên cạnh Vệ Gia Dục, nếu đến lúc đó có gì thay đổi thì có thể nói sau." Cô giáo vừa nói vừa chỉ vào chỗ trống ở bên cạnh Vệ Gia Dục.

"A. . ." Mọi người ở trong lớp lại hít sâu một hơi, suy cho cùng Vệ Gia Dục là cậu cả kiêm người hay gây sự nổi tiếng ở trong lớp, tính tình của hắn vô cùng nóng nảy, người nào làm cho hắn cảm thấy khó chịu thì người đó sẽ gặp xui xẻo.

Hơn nữa còn có một chuyện, Vệ Gia Dục chưa từng có bạn ngồi cùng bàn, cũng là bởi vì Lâm Lâm, mọi người ở trong lớp đều biết cậu thích Vệ Gia Dục, nhưng Vệ Gia Dục vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với cậu. Cho nên Lâm Lâm chỉ có thể phát cáu với những người có ý đồ lấy lòng Vệ Gia Dục, cậu cũng làm cho những người bạn cùng bàn trước kia của hắn phải rời đi.

"Vâng thưa cô." An Lan lộ ra một nụ cười khôn khéo hiền hòa, sau đó anh đeo balo đi đến vị trí kia.

Mọi người đều rối rít bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của học sinh mới chuyển trường.

Vốn dĩ bọn họ cho là Vệ Gia Dục sẽ đuổi cậu học sinh mới chuyển trường này đi, hoặc là ít nhất hắn sẽ lộ ra một giọng nói khó chịu, nhưng điều kỳ dị là, hắn không hề làm như vậy, thậm chí có thể nói là hắn rất tự nhiên đón nhận sự thật rằng có người ngồi ở bên cạnh mình.

Lâm Lâm cau mày nhìn An Lan đang ngồi ở bên cạnh Vệ Gia Dục, cậu khó chịu "Chậc " một tiếng, những người anh em xung quanh đều biết cậu chủ nhỏ này lại muốn giáo huấn người khác.

Đúng như dự đoán, sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Lâm Lâm đã nổi giận đùng đùng đi tới trước bàn của An Lan: "Tôi không biết cậu đã dùng thủ đoạn gì để có thể thuyết phục giáo viên đồng ý cho cậu ngồi cùng bàn với Gia Dục, nhưng cậu hãy ghi nhớ cho tôi, cậu đừng tưởng rằng mình như vậy thì sẽ có thể "gần quan được ban lộc", cậu ấy sẽ không bao giờ không bao giờ thích cậu!"

Bởi vì cậu thiếu niên đang tức giận, nên đôi mắt mở rất to, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng hơi phồng lên. Cậu tự cho là dáng vẻ này của mình rất tàn bạo và có thể khiến người khác sợ hãi, nhưng trên thực tế ở trong mắt người khác cậu lại rất đáng yêu.

An Lan không nhịn được mà bật cười ở trong lòng, anh nghĩ thầm cậu thiếu niên này đã thích người ngồi cùng bàn với mình, sợ rằng cũng không phải là tầm mắt của cậu quá kém——Suy cho cùng trước khi anh chuyển đến đây, anh đã nghe thấy tiếng xấu của người này. Nhưng anh vẫn bày ra vẻ mặt ngơ ngác và khó hiểu: "Bạn học này, cậu đang nói cái gì thế? Chỗ ngồi của tôi là do giáo viên sắp xếp, tôi không có bất kỳ tình cảm nào vượt ngoài ranh giới bạn học đối với Vệ Gia Dục, cậu không cần phải lo lắng."

"Nếu cậu thật sự không vui, thì cậu có thể xin chuyển chỗ ngồi với cô giáo." Giọng điệu của An Lan không tự phụ cũng không kiêu ngạo, khiến mọi người có mặt ở đây không khỏi muốn vỗ tay tán thưởng anh—— suy cho cùng ở trong lớp học này, cũng không có ai dám từ chối hoặc là không đồng ý với cậu chủ nhỏ xinh đẹp này, đúng không?

Vì vậy cậu chủ nhỏ luôn cho rằng bọn họ e sợ tính tình và khí thế của mình, nhưng trên thực tế, chỉ là cậu chủ nhỏ dựa vào sự xinh đẹp của mình để khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện nhường nhịn cậu mà thôi.

Lâm Lâm lập tức cứng họng, dĩ nhiên cậu biết những lời An Lan nói đều không thể thực hiện. Bởi vì nếu cậu có thể xin giáo viên chuyển mình ngồi bên cạnh Vệ Gia Dục, thì cậu đã làm như vậy từ lâu rồi. Nhưng bây giờ cậu vẫn chưa trở thành bạn cùng bàn của Vệ Gia Dục, không phải điều này đã chứng tỏ Vệ Gia Dục không bằng lòng ngồi cùng bàn với cậu hay sao?

"Cậu. . ." Khi cậu chủ nhỏ đang chuẩn bị vắt hết đầu óc để nói ra những lời mắng người thì Vệ Gia Dục đang ngủ ở bên cạnh lại đột ngột ngồi dậy, hắn vươn tay cào mái tóc của mình, hắn trợn mắt nhìn Lâm Lâm bằng ánh mắt không hề thiện cảm: "Cậu nói xong chưa? Cậu làm ồn đến giấc ngủ của tôi."

"Gia Dục, xin lỗi." Lâm Lâm tủi thân bĩu môi, sau đó cậu lại nở nụ cười, "Vậy trưa nay chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?"

"Không muốn." Vệ Gia Dục từ chối cậu một cách tuyệt tình.

"Được . . ." Lâm Lâm cúi đầu, trong đôi mắt hạnh đen nhánh xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ mất mác.

An Lan thản nhiên liếc nhìn Vệ Gia Dục ở bên cạnh, trong đáy mắt của anh không hề mang theo nụ cười như lúc nãy.

Người này, đã làm cho hoa hồng nhỏ của anh buồn.

Trước khi rời đi, Lâm Lâm còn không quên trừng mắt nhìn An Lan, sau đó cậu bực bội im lặng trở về chỗ ngồi của mình.

Cậu nhất định phải dạy dỗ người này.