Chương 10: Tiệc sinh nhật công chính

Trực giác của Vệ Gia Dục cho thấy không đúng, mặc dù thành tích của Lâm Lâm quả thật không ra gì, nhưng cậu có một người anh trai kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, cậu chỉ cần làm một cậu chủ nhỏ quần là áo lượt là đủ rồi, căn bản cậu không cần lo lắng về thành tích học tập, cậu cũng hoàn toàn không sợ giáo viên tìm cậu gây phiền phức. Cho nên nhất định là Lâm Lâm đang gạt mình.

Sau khi nhận ra điều này, trong lòng Vệ Gia Dục rất khó chịu, nhưng hắn lại không thể nói ra sự khó chịu này, hơn nữa nếu người ta đã không muốn nói, thì hắn cũng không có lý do gì để ép buộc cậu. Vì vậy cuối cùng hắn chỉ có thể dùng giọng điệu cứng đờ để nói một câu: "Tối thứ sáu này tôi sẽ tổ chức sinh nhật, cậu có tới không?"

Lần này đôi mắt của Lâm Lâm đã sáng lên. Vệ Gia Dục đang mời cậu đến bữa tiệc sinh nhật của hắn! Điều đó có nghĩa là vị trí của cậu trong lòng hắn đã được cải thiện?

"Được!" Lâm Lâm lập tức gật đầu mạnh mẽ, cậu còn vỗ ngực đảm bảo rằng mình nhất định sẽ chuẩn bị cho hắn một món quà thật lớn!

An Lan ở bên cạnh híp mắt một cái.

Sau đó anh nở một nụ cười hiền hòa: "Bạn học Vệ, tôi có thể đi dự tiệc sinh nhật của cậu không?”

Vệ Gia Dục nhìn An Lan, hắn gật đầu. Vốn dĩ hắn cũng không ghét người bạn cùng bàn của mình —— đủ nhã nhặn yên tĩnh, bình thường anh không ồn ào ầm ĩ, cũng không có ý tứ đối với hắn, hắn không cần lo lắng về việc khi nào hắn sẽ bị "Tập kích", còn về chuyện gia đình bình thường hay là gia đình giàu có, hắn lại không hề quan tâm.

"Quá tốt rồi, cảm ơn cậu rất nhiều." Ngay cả khi cảm ơn người khác thì giọng điệu của An Lan cũng rất dịu dàng hiền hòa, cũng không có chút ác ý giễu cợt lạnh lùng giống như trong nhà vệ sinh vào lúc nãy.

Lâm Lâm không khỏi trợn mắt nhìn An Lan, sau đó cậu tiếp tục hờn dỗi khó chịu ngồi vào chỗ của mình.

Thời gian đã đến thứ sáu trong chớp mắt, lúc đi học vào buổi sáng, Lâm Lâm còn đặc biệt đề cập về chuyện này với Lâm Tuấn Sâm: " Anh, hôm nay là sinh nhật của Gia Dục, cậu ấy còn mời em tham gia buổi tiệc sinh nhật của cậu ấy!"

Bàn tay nắm lấy tay lái của Lâm Tuấn Sâm hơi dừng lại, ngay sau đó anh đã khôi phục dáng vẻ như thường: "Tối hôm nay anh có một cuộc hội nghị tầm xa, có lẽ anh sẽ không thể đón em, đến lúc đó em hãy nhờ người nhà họ Vệ đưa em về."

Cuối cùng, anh lại bổ sung thêm một câu: "Phải về nhà trước mười giờ."

"Ồ. . ." Lâm Lâm hơi bĩu môi, cậu đã 18 tuổi, nhưng tại sao anh trai của cậu vẫn cứ xem cậu là một đứa trẻ.

Thời gian đã đến buổi tối một cách nhanh chóng, Lâm Lâm cẩn thận lựa chọn một bộ âu phục vừa vặn với cơ thể, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong, trên cổ không thắt cà vạt, mà là đeo một chiếc nơ, trông có vẻ ít đi mấy phần thành thục và nhiều thêm mấy phần đáng yêu.

Khi Lâm Tuấn Sâm đưa cậu đến nhà họ Vệ, anh nhắc lại thời gian cấm cửa một lần nữa, lúc này anh mới để cậu đi vào.

Khi Lâm Lâm đến nơi, trong căn biệt thự nhà họ Vệ đã có rất nhiều người, phòng khách được bố trí sang trọng, các loại thức ăn và rượu đều được xếp đầy trên bàn.

Vốn dĩ Lâm Lâm muốn lấy ra món quà mà cậu đã chuẩn bị cho Vệ Gia Dục, nhưng khi cậu đưa tay sờ vào trong túi, cậu lại không tìm thấy chiếc hộp nhỏ đựng quà, nhưng cậu tìm thấy một gói thuốc bột.

Cậu mơ hồ nhớ tới, hình như cậu đã đặt hộp quà trên bàn trong phòng ngủ.

Quên mang theo quà, nên cậu cũng ngại đi chào hỏi với công chính.

Nhưng cậu thực sự không dám nhờ anh trai về nhà một chuyến vì món quà của mình. Sau khi suy nghĩ một lát, cậu chỉ có thể đợi đến thứ hai để tặng quà cho hắn sau.

Bởi vì không thể tặng quà nên tâm trạng của cậu chủ nhỏ hơi buồn bực, ánh mắt đang phiêu lãng của cậu đột nhiên liếc nhìn một bóng người quen thuộc.

An Lan? Cậu ấy thật sự tới đây? Lâm Lâm càng không vui khi nhìn thấy bộ âu phục mà An Lan đang mặc.

Cậu nghĩ về gói thuốc bột ở trong túi.

Đây là thứ mà cậu không biết người nào đã kín đáo đưa cho cậu khi cậu đang tụ họp với nhóm bạn xấu, nghe nói là "Trợ hứng" rất tốt. Dĩ nhiên không cần nói thì Lâm Lâm cũng biết rõ thứ này là thuốc kí©ɧ ɖụ©, chỉ là cậu chưa từng dungf tới. Hôm nay nhớ tới thứ này, cậu cũng có thể dùng nó ở trên người An Lan.

Lần trước kế hoạch bêu xấu của cậu đã bị thất bại, nên lần này cậu nhất định phải thành công, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ chật vật động dục của người này ở ngay trước mặt mọi người!

Cậu chủ nhỏ hung ác suy nghĩ, sau đó cậu đi đến sân khấu cầm hai ly rượu, nhân lúc không ai chú ý, cậu đổ thuốc bột vào một trong hai chiếc ly đó.

Sau đó cậu cầm hai ly rượu đi tìm An Lan.