Chương 9: Vệ Gia Dục đột nhiên quan tâm

Cuối cùng, hai người trực tiếp trốn tiết học tiếp theo, An Lan thu dọn quần áo của hai người bọn họ, hơn nữa anh còn giúp cậu chủ nhỏ đang khóc thút thít mặc quần áo tử tế, lúc này anh mới dẫn cậu đi ra ngoài.

Sau đó Lâm Lâm nói rằng cậu không muốn đi cùng An Lan, bởi vì nếu bị người khác nhìn thấy thì bọn họ sẽ cảm thấy “đại ca” của mình bị ức hϊếp, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì cậu cảm thấy rất mất mặt. An Lan cũng đồng ý, vì vậy anh trở về phòng học trước.

[Độ lệch cốt truyện hiện tại là 20%] Giọng nói của hệ thống lại truyền đến một lần nữa.

"Hệ thống, diễn xuất vừa rồi của tôi thế nào, có tốt không?" Sau khi An Lan rời đi, trên mặt Lâm Lâm lập tức thu hồi biểu cảm khóc lóc đáng thương, thậm chí cậu còn hỏi Hệ thống với giọng điệu khá tự hào và đắc ý.

Sự thay đổi sắc mặt của cậu khiến hệ thống không khỏi khen ngợi:

[ Rất lợi hại, lúc nãy tôi còn tưởng rằng cậu thật sự rất khó chịu]

"Sao tôi có thể khó chịu?" Lâm Lâm khịt mũi một tiếng, "Nhưng tính cách bạch thiết hắc* của An Lan lại khiến tôi hơi kinh ngạc, tính cách này của cậu ta có giống với nhân vật trong nguyên tác hay không? Hay là cậu ta cũng là người được xuyên qua?"

* là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay.

Hệ thống do dự mấy giây, sau đó đáp:

[ hệ thống không kiểm tra ra tình huống khác thường của thụ chính An Lan, phán đoán sơ bộ rằng "Bạch thiết hắc" là một tính cách ẩn giấu của cậu ta]

"À~" Lâm Lâm gật đầu, cậu không nói tin cũng không nói không tin. Có lẽ hệ thống sẽ không lừa gạt cậu, suy cho cùng bọn họ là người trên cùng một con thuyền, nhưng liệu rằng có thứ nào cao cấp hơn và có thể lừa gạt được sự kiểm tra của hệ thống, thì đó là chuyện khác.

Nhưng không sao, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Lâm Lâm đi vòng quanh ở bên ngoài trường học, khi cậu đảm bảo chắc chắn rằng đôi mắt của mình trông không quá đỏ, nước mắt cũng phai nhạt hơn rất nhiều, lúc này cậu mới trở về phòng học, hơn nữa khi cậu bước vào phòng học, cậu thay đổi tốc độ như có vẻ chần chừ do dự.

Lúc này Vệ Gia Dục đang ngồi ở vị trí của mình, hắn vừa dùng tay xoay bút vừa ngẩn người, đồng thời ánh mắt của hắn còn thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Lâm.

Tuy thằng nhóc này đã quấy rầy hắn nhiều ngày, nhưng nói thật, không biết từ lúc nào, hắn đã bắt đầu dần dần giảm bớt cảm giác chán ghét và bực mình của trước kia, thậm chí hắn còn thỉnh thoảng cảm thấy cậu rất đáng yêu?

Suy cho cùng cậu cũng là một cậu chủ nhỏ có dáng dấp xinh đẹp, chỉ cần bình thường cậu không làm ra những chuyện thương thiên hại lý, thì thỉnh thoảng hắn cũng có thể tha thứ cho việc cậu làm nũng và tự do phóng khoáng.

Chỉ là hắn không biết hôm nay tên nhóc này đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ cậu kéo bạn cùng bàn của hắn - An Lan đi ra ngoài, lúc đầu hắn còn tưởng rằng mấy phút sau bọn họ sẽ trở về. Nhưng sau khi rời đi, hai người bọn họ lại bỏ một tiết học, An Lan đã trở về sau một tiết học, nhưng hắn lại phát hiện, Lâm Lâm chưa trở về.

Hắn nghĩ thầm hắn có nên hỏi An Lan rằng Lâm Lâm đã đi đâu, nhưng hắn lại không thể nói ra, suy cho cùng hắn vẫn tỏ ra rất ghét Lâm Lâm, nếu hắn đột nhiên thay đổi thái độ thì sẽ không hợp lý chút nào.

Nhưng cũng may, sau một tiết học tiếp theo, cuối cùng Lâm Lâm cũng trở lại.

Chỉ là lúc này mái tóc bồng bềnh vốn có của cậu thiếu niên đã rũ xuống, ánh mắt hơi linh động thường ngày cũng mờ đi rất nhiều, tư thế bước đi cũng hơi không được tự nhiên.

Điều quan trọng nhất chính là, mặc dù cậu đã cố gắng hết sức để che giấu, nhưng khóe mắt của cậu thiếu niên vẫn có vết đỏ nhàn nhạt, giống như cậu vừa mới khóc.

Cậu bị sao thế? Cậu đã bị ai bắt nạt? Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Vệ Gia Dục.

Mà ngay sau đó hắn lại nảy ra ý nghĩ thứ hai—— ngoại trừ mình ra, tại sao cậu ấy có thể bị người khác ức hϊếp?

Cho nên sau khi sinh ra ý nghĩ như vậy, đôi chân dài của Vệ Gia Dục đã rời khỏi chỗ ngồi của mình, hắn sãi bước đi đến trước mặt Lâm Lâm, mở miệng hỏi: "Ai bắt nạt cậu?"

Vốn dĩ Lâm Lâm còn đang buồn bực và khổ sở vì bị người mình ghét nhất hôn môi và liếʍ da^ʍ huyệt, hơn nữa cậu đang lo lắng vì sợ những bạn học khác phát hiện cơ thể khác thường của mình nên bây giờ cậu cảm thấy rất căng thẳng, nhưng lúc này đột nhiên Vệ Gia Dục lên tiếng hỏi cậu, vì thế cơ thể của cậu lập tức run lên, ngay sau đó đôi mắt hạnh đen nhanh ướŧ áŧ đã trở nên run rẩy, cậu nhìn hắn và nói: "Gia. . . Gia Dục?"

"Cậu rất kinh ngạc khi thấy tôi chủ động tìm cậu?" Vệ Gia Dục nhíu mày, hắn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm đột nhiên đỏ lên, tâm trạng của hắn đã khá hơn một chút, giọng điệu cũng mềm mại hơn, "Hôm nay cậu bị sao vậy? Có người bắt nạt cậu à?"

Lâm Lâm chưa bao giờ được người yêu an ủi như vậy, vì thế chóp mũi của cậu trở nên chua xót, suýt nữa cậu đã rơi nước mắt, nhưng cậu vẫn nhớ mình không được nói cho ai biết về chuyện đã xảy ra ở trong nhà vệ sinh, nếu không thì mặt mũi và thể diện của cậu đều sẽ mất hết. Vì vậy cậu lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vui vẻ: "Tôi không sao, chỉ vì vấn đề thành tích nên lúc nãy tôi bị giáo viên gọi đến phòng làm việc để giáo huấn mà thôi."