Mặc Sở im lặng suy nghĩ một lát, sau đó đi đến mở cửa kho hàng ra.
Tuy rằng cô không định đi theo quân đội rời khỏi nơi này, nhưng một số việc vẫn phải tìm cơ hội nói cho họ biết, so với việc giữ khư khư một mình thì để cho bọn họ biết sẽ có ích hơn nhiều.
Còn có, cô muốn thử đi tìm ông lão tên là Tạ Tấn Viễn kia.
Hôm nay sau khi trở về, cô càng nghĩ càng cảm thấy cái tên này rất là quen.
Bọn họ vừa mở cửa ra thì cũng khiến cho mọi người chú ý một chút, nhưng không có ai để ý gì nhiều, những người sống sót được tập trung đến một chỗ để nghỉ ngơi, bên ngoài thì được những binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ vây quanh canh gác, có quân y đi qua đi lại kiểm tra xem trên người của những người sống sót có vết thương gì hay không.
Mặc Sở và Lệ Trầm cũng tìm một góc để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Binh sĩ đi vào các tòa nhà để tìm người còn sống sót cũng bắt đầu quay trở lại, Mặc Sở nghe được một binh sĩ cau mày nói với đồng đội của mình: “Này Lý, hình như có chút không ổn thì phải, đội trưởng Kim dẫn người đi vào tòa nhà cao tầng kia nãy giờ, chúng ta đều đã dẫn dắt được hai nhóm người ra đây, tại sao phía bọn họ lại không có chút động tĩnh gì vậy?”
Binh sĩ vừa mới nói xong, tòa nhà cao tầng ở bên kia đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó chính là tiếng súng bắn liên tục, toàn bộ binh sĩ biết có việc không tốt đã xảy ra, tất cả liền cầm chặt súng ở trên tay.
Hai người lính vừa mới nói chuyện với nhau cũng cùng lúc lên tiếng: “Là nhóm người của đội trưởng Kim!”
Đúng là đã xảy ra chuyện mà!
Mọi người bắt đầu trở nên ồn ào nhốn nháo, tất cả đều cố gắng chạy xa khỏi tòa nhà cao tầng kia. Mặc Sở và Lệ Trầm liếc nhìn nhau, Lệ Trầm gật gật đầu nhìn cô, sau đó hai người cùng nhau chạy về phía tòa nhà cao tầng.
Trong lúc hai người chạy đến tòa nhà, tiếng súng ở bên trong vẫn không có dừng lại, trung đội trưởng dùng ống nhòm quan sát tòa nhà cao tầng, một bên để binh sĩ ổn định lại trật tự của những người sống sót, một bên cử một đội binh sĩ được trang bị vũ khí đến tiếp viện cho đội trưởng Kim.
Bọn họ còn chưa đến gần thì có một người bỗng nhiên từ trong tòa nhà cao tầng chạy ra, cả người máu me be bét, nhìn suýt nữa không nhận ra được là con người luôn. Vừa nhìn thấy người đó, Mặc Sở nghe được trung đội trưởng khϊếp sợ hô to: “Đội trưởng Kim!”
Nhóm binh sĩ được trang bị vũ khí lập tức chuẩn bị chạy tới cứu người.
Còn không chờ bọn họ hành động, từ trong tòa nhà cao tầng lại vụt ra một cái bóng đen, nó cực kỳ giống thây ma nhưng tốc độ của nó lại nhanh hơn những thây ma mà bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều lần, nó chạy đến phía sau đội trưởng Kim, sau đó một móng vuốt đâm xuyên qua bụng người đang chạy.
Trước khi đội trưởng Kim nằm xuống, Mặc Sở nghe được người đó hét lớn: “Chạy đi!”
“Đội trưởng Kim!”
“Lũ thây ma khốn kiếp! Ông đây liều mạng với chúng mày!”
Tất cả binh sĩ lập tức nổ súng về phía con thây ma.
Nhưng con thây ma này lại rất là nhanh nhẹn, hoàn toàn khác xa với sự chậm chạp mà bọn họ đã từng biết.
Nó thậm chí còn biết dùng xác chết của đội trưởng Kim chắn đạn, nhìn thấy xác chết của đồng đội, tất cả các binh lính đều đồng loạt dừng bắn lại.
Nhưng Mặc Sở biết, bây giờ không phải lúc có thể dừng bắn.
Bởi vì trước mặt bọn họ chính là một con thây ma cấp 2!
Lúc nhìn thấy con thây ma này, Mặc Sở cũng khϊếp sợ không thua kém gì những binh lính ở đây.
Tận thế còn chưa đến mười ngày mà đã xuất hiện thây ma cấp 2 rồi, tốc độ của nó thay đổi rất lớn, nó thậm chí bắt đầu xuất hiện trí tuệ, nếu con người vẫn đối phó với nó giống như những thây ma cấp 1 khác thì kết quả chỉ có thể kết luận bằng hai chữ bi thảm mà thôi.
Có thể tăng lên cấp 2 nhanh như vậy, con thây ma này chắc chắn đã ăn thịt rất nhiều con người rồi, thậm chí còn cắn nuốt không ít đồng loại ấy chứ, hiện tại trong tòa nhà cao tầng mà đội trưởng Kim đi vào có khi đã không còn người nào sống sót nữa rồi.
Nếu bây giờ mà dừng bắn, một khi bị con thây ma này di chuyển đến gần người, một móng vuốt cào qua thì chỉ có con đường chết mà thôi, bởi vì hiện tại siêu năng lực điều trị vẫn chưa thể giải được virus của thây ma!
Mặc Sở không chút do dự, cô giựt lấy cây súng ngắn đang treo bên hông của một binh sĩ, lên đạn, bóp cò, bắn thẳng một phát vào vai con thây ma.
Phát súng bất ngờ này làm cho các binh sĩ phục hồi tinh thần trở lại, trung đội trưởng cũng liếc nhìn về phía Mặc Sở một chút, sau đó lập tức hạ lệnh: “Tất cả nổ súng!”
Quân lệnh như sơn, các binh sĩ cố nén cảm xúc, vành mắt hồng hồng, cùng nhau giơ súng bắn về phía xác chết của đồng đội.
(Quân lệnh như sơn: mệnh lệnh của người chỉ huy vững chắc như núi; mệnh lệnh quân sự đã phát ra là không thay đổi.)
Trong lúc tất cả tập trung hỏa lực về phía thây ma, trung đội trưởng cũng chú ý một chút đến người vừa bắn phát súng lúc nãy, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, tư thế bắn rất đúng tiêu chuẩn, ngay cả độ chính xác cũng không thua kém gì các binh sĩ được huấn luyện bài bản.