Chương 23

Trong lòng Mặc Sở suy tư, cẩn thận đến gần chó lông vàng, học Lệ Trầm nửa ngồi xổm xuống, tầm mắt như ngang hàng với chú chó đang quỳ trên đất.

Chó lông vàng chăm chú nhìn cô.

Mặc Sở do dự một chút, rồi vươn tay xoa xoa đầu nó.

Chó lông vàng lập tức phấn khích, vươn lưỡi liếʍ tay cô, liên tục dụi dụi đầu vào đùi cô, dáng vẻ thật sự vui vẻ.

Mặc Sở suýt nữa bị chọc cười, nhẹ giọng nói: “Nhóc con, tao có quen mày sao?”

Chó lông vàng “Ẳng ẳng” hai tiếng.

Nó thể hiện như là quen biết cô, nhưng cô thật sự không biết nó.

Mặc Sở bỗng nhớ đến cái gì, bèn hỏi dò: “Nhóc con, có phải mày xem tao là chủ nhân không?”

Chó lông vàng “gâu gâu” vài tiếng, càng dùng sức cọ cọ Mặc Sở.

Mặc Sở lờ mờ hiểu ra, chú chó lông vàng này thật sự xem cô thành chủ nhân.

Mặc Sở liền cảm thấy có chút khó xử.

Cô không biết chủ của chú chó này đã đi đâu, nhưng nhìn tình hình ở cái siêu thị này, tám phần là lành ít dữ nhiều.

Nhưng Mặc Sở cũng không phải chủ nhân thật sự của nó.

Mặc Sở liền xoa xoa đầu nó, nói: “Nhóc nhận sai người rồi.”

Cô nói rồi đứng lên, muốn thương lượng cùng Lệ Trầm xem nên xử lý tình huống này như thế nào.

Nhưng chú chó lông vàng tưởng rằng cô phải đi, lập tức dùng chân trước giữ quần áo cô lại, khi Mặc Sở quay đầu lại nhìn, liền hoảng hốt nhận ra nước mắt dâng lên trong đôi mắt đỏ của nó.

Nụ cười trên khóe môi Mặc Sở dần dần biến mất, cô nhìn nó, nghiêm túc nói: “Nhóc con, nhóc nhận sai người rồi, chị thật sự không phải chủ nhân của nhóc.”

Chó lông vàng bắt chặt lấy quần áo cô, cứng đầu nhìn cô, không buông tay.

Sau khi Mặc Sở nhìn nó một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Nhóc con, có muốn đi với chị không?”

Dường như chó lông vàng nghe hiểu được, lập tức buông Mặc Sở ra, đứng lên chạy vòng quanh Mặc Sở, cái đuôi không ngừng phe phẩy, cực kỳ vui sướиɠ.

Nó còn cẩn thận ngậm lấy chiếc ba lô đã nhét đầy một nửa mà Mặc Sở đang đặt sang một bên, giúp Mặc Sở nhặt hành lý.

Chú chó này thật sự muốn đi cùng cô.

Mặc Sở vỗ vỗ đầu nó, nghiêm túc nói: “Tuy nhóc nhận sai chủ nhưng nếu đã quyết định đi theo chị, thì chị chính là chủ nhân mới của nhóc, nếu nhóc bỏ chị mà đi, thì chị đây cũng không cần nhóc nữa, về sau cũng sẽ không cần.”

Chó lông vàng dùng sức cọ cọ chân cô.

Mặc Sở nhẹ lòng hơn chút, sau đó mới phát hiện, từ đầu đến cuối, Lệ Trầm dường như không mở miệng nói chuyện.

Cô giờ đây cũng mới nhớ ra cô đang đi cùng Lệ Trầm, cô tự ý quyết định mang chó lông vàng theo, nhưng lại không hỏi ý Lệ Trầm.

trong lòng cô có chút áy náy, quay đầu nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Lệ Trầm, tôi có thể mang nó đi chứ?”

Vẻ mặt Lệ Trầm trông không rõ vui buồn, cũng không biết có nổi giận không, anh cúi đầu nhìn thoáng qua chú chó đang xun xoe bên cạnh cô, nói: “Được chứ.”

Mặc Sở nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa đầu chú chó lông vàng bên cạnh, tiếp tục thu thập vật tư.

Bọn họ hiện tại chỉ có hai người, tính thêm chú chó lông vàng cũng chỉ có hai người một chó, bọn họ có muốn cũng không thể mang tất cả đồ vật trong siêu thị này đi, chỉ có thể gắng sức lựa chọn những thứ hữu ích nhất.

Cô đang tính xem thứ gì nên mang theo thứ gì nên bỏ lại, đột nhiên nghe được Lệ Trầm hỏi: “Khi nãy em nói, nếu bỏ em lại, em sẽ không bao giờ cần họ nữa, thật vậy à?”

Mặc Sở nhìn anh một cái, gật gật đầu: “Thật chứ.” Thứ đã bỏ rơi cô, cho dù là người hay vật, cô đều sẽ không cần nữa.

Sau đó cô liền thấy Lệ Trầm gật đầu với cô, nói: “Tôi hiểu rồi.”

Mặc Sở: ???

Cô nói với chó lông vàng, anh hiểu cái quỷ gì?

Hai người nhanh chóng thu thập những thứ có thể mang đi, rời khỏi siêu thị.

Chó lông vàng không hề luyến tiếc khi rời khỏi địa bàn của mình, vòng trái vòng phải quanh Mặc Sở, còn ngậm ba lô của Mặc Sở đặt lên lưng mình, thoạt nhìn vô cùng phấn khởi.

Mặc Sở nhìn mà buồn cười, thuận miệng hỏi: “Nhóc con, chị không biết trước kia em tên gì, chị đặt cho em cái tên mới được không nè.”

Chó lông vàng “Gâu” một tiếng.

Mặc Sở thế mà lại nghe ra sự vui sướиɠ.

Vì thế Mặc Sở cố gắng nghĩ cho nó một cái tên.

Nhưng cô chính là một người dở đặt tên, suy nghĩ cả buổi trời thấy cái tên nào nghe cũng rất phèn, vì thế cầu cứu người đáng tin cậy nhất trong cả hai - Lệ Trầm.

Lệ Trầm cúi đầu liếc nhìn chó lông vàng một cái.

Chú chó sau khi biến dị trở nên to lớn hơn giờ đây lại đang hành động như một con cún nhỏ, chạy quanh Mặc Sở hết cọ lại nhảy, thi thoảng lại dụi dụi vào chân cô, xun xoe nịnh nọt.

Vì thế Lệ Trầm nói: “Vậy kêu Nhóc Vàng đi, kêu thuận miệng, cũng dễ nhớ.”

Nhóc Vàng?

Mặc Sở có chút chần chừ chớp chớp mắt.

Gu đặt tên của Lệ Trầm… dân dã như vậy sao?

Nhưng…

Khi cô còn đang chần chừ, Lệ Trầm hỏi: “Tên này ổn chứ?”

Mặc Sở: …

Cô lại suy nghĩ, chợt cảm thấy tên này cũng hay!

Bình dân tức phong nhã*, tên là để gọi cho mình nghe, cũng không phải gọi cho người khác nghe, thôi thì cứ cái nào thuận miệng thì kêu.

*Bình dị đến mức nhã nhặn.

Hơn nữa không biết có phải có thêm filter Lệ Trầm hay không mà cô lại cảm thấy cái tên Nhóc Vàng này thật phóng khoáng hoài cổ, còn nghe rất nghệ.

Thế nên cô nói: “Tôi cảm thấy tên này khá hay.”