Chương 22

Sau khi người đi đường trong thành phố dần đông đúc, cô bắt đầu cầu nguyện cho đồ trong siêu thị chưa bị người ta quét sạch, ít nhất hãy để cô lấy được vài thứ.

Nhưng khi thật sự đặt chân đến siêu thị, cô lại phát hiện, siêu thị vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết bị tranh cướp, so với lần trước khi cô đến thì không có gì khác biệt, thậm chí rất sạch sẽ.

Sạch sẽ đến mức không có một cái xác.

Lần trước khi cô đến nơi này cũng vậy, trong siêu thị trừ một vài xác người cùng thây ma thì không có bất kì một con thây ma nào, rõ ràng siêu thị nhiều thức ăn như vậy, nhưng trước khi bọn họ đến, nơi này cũng không hề có dấu vết bị cướp đoạt.

Khi đó có chỉ cảm thấy do cô có vận khí tốt, đúng lúc bắt gặp một cái siêu thị không bị ai phát hiện trước khi cô đến.

Nhưng lúc này vẫn như vậy, thật sự vô lý.

Một lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng đến lần thứ hai, thì không còn là trùng hợp nữa.

Huống hồ trong siêu thị lần trước ngoài cô và một nhóm học sinh ra còn có một đám thanh niên bị bọn họ đuổi ra, bọn chúng không giống như người chỉ lấy vật tự một lần liền cam lòng rời đi, sau khi bị bọn họ đuổi đi, bọn chúng chắc chắn sẽ lại đến.

Không hợp lý.

Lệ Trầm cũng phát hiện chỗ không thích hợp, anh hơi hơi nâng tay, theo bản năng che chắn Mặc Sở ở phía sau.

Mặc Sở bắt lấy cánh tay anh lắc lắc đầu, hai người liếc nhau, Lệ Trầm hơi hơi chắn trước cô, hai người đi vào siêu thị, bắt đầu thu thập vật tư như bình thường.

Động tác trên tay Mặc Sở không chậm, trong lòng cũng cảnh giác, thế nên sau khi nghe được động tiếng động nhỏ truyền đến từ phía sau kệ để hàng, gần như lập tức nắm chặt cánh tay Lệ Trầm.

Tay Lệ Trầm phóng ra vài tia lửa, che chở phía sau cô, rồi lách đến cái kệ hàng kia.

Sau đó, bọn họ thấy một con chó lông vàng.

Hình thể của nó lớn hơn gấp đôi so với những con chó bình thường, hai mắt mang một màu đỏ sáng trong, rõ ràng không phải một con chó lông vàng bình thường.

Mặc Sở liếc mắt một cái liền nhìn ra được, đây là một con chó biến dị.

Hoặc có thể nói, chó siêu năng lực.

Một con vật thức tỉnh siêu năng lực.

Mà giờ đây, con chó siêu năng lực hiếm thấy này đang phấn khích nhìn cô, thè lưỡi muốn vòng qua Lệ Trầm mà sáp đến, còn vui sướиɠ phe phẩy đuôi.

Lệ Trầm vung tay lên, trên mặt đất bốc lên một tia lửa, chặn đường chó lông vàng.

Chó lông vàng gấp gáp, trực tiếp vượt qua tia lửa, bị ngọn lửa cực nóng thiêu đốt da lông, nó tủi thân “ư ử” một tiếng, vội lui về hai bước.

Nó nhìn Mặc Sở qua tia lửa, ánh mắt vừa khϊếp sợ lại tủi thân.

Mặc Sở chưa từng biết chính mình sẽ lại có thể nhìn ra sự tủi thân từ đôi mắt của một chú chó.

Nhưng cô không biết chú chó lông vàng này.

Bên kia, Lệ Trầm khó chịu nhìn chú chó lông vàng, bởi vì sức uy hϊếp của nó, thoạt nhìn dáng vẻ nó như đang muốn động thủ.

Mặc Sở vội vàng ngăn anh, khẽ nói với anh: “Để tôi qua xem thử.”

Lệ Trầm hơi nhíu nhíu mày: “Đó là…”

Mặc Sở lắc lắc đầu: “Không có liên quan.”

Lệ Trầm do dự một chút, vẫn dập tắt tia lửa trước mặt bọn họ.

Anh vừa dập tắt tia lửa, chú chó lông vàng to bự kia liền phấn khích nhào đến, Mặc Sở còn chưa kịp phản ứng, Lệ Trầm đã ôm eo cô tránh ra.

Chó lông vàng thoáng ủ rũ.

Hơn nữa vì để tránh cho nó nhào đến, Lệ Trầm dùng tia lửa vẽ một cái vòng tròn xung quanh nó, chó lông vàng đứng bên trong chạy quanh.

Mà bên này, Lệ Trầm nhanh chóng buông Mặc Sở ra, tiến lên vài bước rồi nửa ngồi xổm trước chú chó, bình tĩnh nói: “Tao không biết mày có thể nghe hiểu hay không, nhưng nếu mày muốn em ấy lại đây thì mày nên ngoan ngoãn một chút.”

Chó lông vàng cảm nhận được sự uy hϊếp, hung dữ nhe nanh, toàn thân cong lên vận sức, bày ra vẻ chuẩn bị tấn công.

Lệ Trầm lạnh lùng nói: “Nếu mày không chịu ngoan ngoãn thì cứ ở trong đó luôn đi.”

Chó lông vàng nhìn Lệ Trầm, lại nhìn sang Mặc Sở đang bị anh che kín mít ở phía sau, sốt ruột cào cào móng trên mặt đất, cuối cùng vẫn nằm bò xuống đất, ra vẻ thỏa hiệp.

Thế là một người một chó đạt thành thỏa thuận.

Vẻ mặt Lệ Trầm nghiêm túc, đôi mắt đen nặng nề, thậm chí có thể thấy được hình bóng Ma Vương đời trước, nhưng không biết vì sao, khi thấy anh nghiêm túc uy hϊếp một con chó, cô lại có chút buồn cười.

Sau đó cô liền thật sự cười rộ lên.

Lệ Trầm ngạc nhiên nhìn qua, Mặc Sở lại nhanh chóng nuốt tiếng cười trở lại, ho khan một tiếng, nghiêm túc nhìn anh.

Anh nhìn cô, thấy cô càng ngày càng chột dạ, cô hình như còn thấy được nụ cười nhạt tựa vô hình của anh, lại như không có, lúc cô còn đang ngờ ngợ, Lệ Trầm gật gật đầu với cô, nói: “Qua đây nào.”

Mặc Sở chạy nhanh qua chỗ anh, Lệ Trầm cũng theo đó thu hồi vòng lửa.

Chó lông vàng lúc này rất ngoan ngoãn.

Nó nửa quỳ trên đất, cái đuôi ngoe nguẩy, nhìn cô đắm đuối.

Khi Mặc Sở vẫn chưa bước qua đã có một suy đoán, kích thước của nó lớn hơn chó lông vàng bình thường rất nhiều, cho dù là chó thây ma cũng không có khả năng lớn đến vậy, nên cô đoán siêu năng lực của nó thuộc loại sức mạnh, mà siêu thị này sạch sẽ như vậy, thậm chí mọi đồ vật đều được bảo quản nguyên vẹn, có thể là nhờ công chú chó này.

Nó hẳn là chó của chủ siêu thị này, sau khi tận thế xảy ra thì biến thành thây ma, rồi bảo vệ địa bàn mình theo bản năng.

Lần trước cô đến đây không gặp phải chú chó lông vàng này, nhóm người bọn họ thuận lợi mang đồ ra khỏi siêu thị, có lẽ cũng nhờ vào may mắn.