Chương 2: Tôi Thích Em

Lúc mới bắt đầu tận thế, Lệ Trầm khi đó còn chưa thức tỉnh siêu năng lực lại bị đẩy vào một đám thây ma ngay trước mắt cô, trong lòng cô vô cùng tức giận nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể giống như một thứ vô dụng, theo hung thủ gϊếŧ người rời đi.

Cô không biết khi đó Lệ Trầm đã trải qua những gì, nhưng về sau, anh đã trở thành ác ma khiến cho cả nhân loại khϊếp sợ, danh tiếng còn đáng sợ hơn cả thây ma.

Sau đó là bằng hữu của cô, những người qua đường đã giúp cô, những đồng đội đã kề vai chiến đấu cùng cô.

Đều bởi vì sự bất tài của cô mà họ lần lượt bỏ cô mà đi, cuối cùng chỉ còn là một mình cô.

Cuối cùng, "Mặc Sở" trở thành "bác sĩ Mặc".

Bác sĩ Mặc có thể sống càng thêm tùy ý, bác sĩ Mặc không cần làm những điều mình không thích, nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Mà lúc này đây, vì cứu một cô bé không có quan hệ thân thiết với mình mà chết, nhưng từ đáy lòng cô lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Cô rốt cuộc cũng đã làm một việc mà chính mình muốn làm.

Cô đã ở tận thế giãy giụa trong 6 năm, cuối cùng hôm nay nó cũng kết thúc.

Khi ý thức của cô không còn rõ ràng, cô đột nhiên chú ý đến một bóng người cao lớn đang quỳ trước mặt cô, che mất ánh sáng trước mặt cô.

Người nọ hơi thở nặng nề, dáng người cao lớn khẽ run lên, tựa hồ như đang đè nén một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó, phảng phất như chứa đựng đau thương vô cùng.

Sẽ là ai?

Bây giờ cô chỉ còn một mình, ai sẽ đau lòng cho cô?

Cô cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy ánh sáng mông lung mơ hồ, cô đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng vừa giơ ngón tay lên, nó liền không có sức lực mà rơi xuống.

Một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy tay cô, bàn tay đó còn lạnh hơn cả bàn tay của người đang sắp chết như cô.

Tầm nhìn của Mặc Sở trở lên rõ ràng hơn một chút, cô mở to hai mắt, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bị khăn che đi khuôn mặt đang nửa quỳ trước mặt cô.

Giống như đã từng quen biết.

Yết hầu của người đàn ông động đậy, giọng nói như bị đè nén: "Em, không được chết."

Anh là ai?

Vì cái gì mà không cho cô chết?

Cô mở miệng thở dốc, theo bản năng mà hỏi: "Anh…là ai?"

Người đàn ông vẫn ngoan cố nói: "Em không được chết!"

Anh muốn ôm Mặc Sở lên, nhưng vừa động thì ngực của Mặc Sở liền chảy ra một đống máu, hơi thở xung quanh người đàn ông càng thêm nặng nề, vội vàng đứng dậy, nói: "Tôi đi tìm bác sĩ!"

Mặc Sở không biết lấy sức lực từ đâu ra mà nắm lấy tay anh, nói: "Tôi chính là bác sĩ."

Người đàn ông sững người lại.

Mặc Sở nhìn anh, linh cảm trong lòng càng ngày càng rõ ràng, âm thanh trầm thấp nhưng rất chắc chắn nói: "Là anh đã cứu tôi."

Trong sáu năm nay, cô hết lần này đến lần khác thoát chết một cách khó hiểu.

Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông trả lời: "...Đúng."

Trong lòng Mặc Sở có cảm giác trần ai lạc định*, cảm giác sinh mệnh đang dần trôi đi một cách rõ ràng.

*trần ai lạc định: mọi chuyện đã được định sẵn, dù làm cách nào cũng không thể thay đổi được.

Cô hỏi lại lần nữa: "Anh…là ai?"

Người đàn ông không nói gì, xung quanh giống như có một cơn bão đang tụ lại.

Mặc Sở thấy anh chậm rãi giơ tay lên, tháo khăn che mặt ra, lộ ra khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ với cô.

Cô nghe thấy người đàn ông nói: "Tôi là Lệ Trầm."

Mặc Sở nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường cực lớn.

Lệ Trầm, làm sao có thể là Lệ Trầm?

Năm đó, cô đã bỏ rơi anh cùng với những người khác, nhưng bây giờ, cuối cùng anh lại là người đến cứu cô.

Mí mắt cô nặng trĩu, không khỏi nhắm mắt lại, sau đó cô cảm giác được Lệ Trầm nhẹ nhàng bế cô lên, để cô dựa vào vai anh.

Cô nghe thấy chính mình đang hỏi anh: "Tại sao?"

Lệ Trầm im lặng một lúc.

Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, cô biết rằng mình không thể cầm cự được nữa.

Trong lòng cô có chút tiếc nuối.

Thắc mắc cuối cùng của cô có thể sẽ không có được đáp án.

Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt từ từ cúi đầu xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn, trong lòng nặng trĩu phiền muộn. Người đàn ông khàn giọng nói: "Bởi vì, tôi thích em."

Trong lúc nhất thời, Mặc Sở có cảm giác rằng hình như mình nghe lầm.

Nhưng…tại sao?

Ý thức của Mặc Sở dần trở nên mơ hồ, không nói ra được câu hỏi mình muốn hỏi.