Chương 1: Mở đầu

Sau khi bức tường thành ngoài cùng của căn cứ bị phá vỡ, chỉ trong giây lát toàn bộ căn cứ đã trở thành tu la tràng.

Theo tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng đồ đạc rơi xuống đất, bỗng nhiên một cô bé tuổi không lớn ngã xuống trước mặt Mặc Sở, sau lưng là một thây ma cấp sáu đang giơ móng vuốt cào đến.

Mặc Sở dùng một chân đá bay thây ma phía sau, quay người lại, có chút thô bạo mà kéo cô bé lên, đẩy cô bé về phía sau, lạnh lùng nói: "Chạy đi!"

Cô bé giống như bị dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng liền bị đẩy lên trên tường, cô bé nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, hét lớn: "Mặc, bác sĩ Mặc."

Mặc Sở lúc này cũng không nhiều lời với cô bé, cô nhìn thây ma cấp sáu trước mặt như lâm vào đại địch, lặp lại một lần nữa: "Chạy đi!"

"Nhưng…"

Nhưng cô là người có siêu năng lực điều trị.

Cuối cùng thì cô bé cũng không nói ra những lời này.

Mặc Sở đang ở trước mặt cô bé là người được tôn vinh là "bác sĩ Mặc", là người luôn duyên dáng và nhã nhặn, bác sĩ Mặc là bông hoa lạnh lùng trong trái tim của hàng ngàn nam nữ trong căn cứ, giờ phút này cả người cô bị bao phủ bởi bụi bẩn và máu, nhìn không giống như một bác sĩ, mà giống như một nữ chiến sĩ.

Nửa giờ trước, bởi vì tiểu đội bọn họ khăng khăng muốn tham gia hành động bao vây tiêu diệt ác ma Lệ Trầm, mà làm cho bác sĩ Mặc luôn hợp tác tốt với bọn họ cùng thủ lĩnh bất hòa, các đội viên cũng tụ lại với nhau mắng bác sĩ Mặc, cô bé bởi vì nhàm chán mà lén ra ngoài chơi.

Nửa giờ sau, bác sĩ Mặc, người bị cô bé và đồng đội mắng mỏ đã cứu cô bé.

Nhưng vào giờ phút này, cô bé không làm gì được, bởi vì cô bé là người có siêu năng lực vừa mới thức tỉnh được siêu năng lực cấp một, thậm chí cô bé còn không bằng bác sĩ Mặc, người có siêu năng lực điều trị.

Cô bé cắn chặt răng, xoay người bỏ đi, liều mạng chạy.

Cô bé chạy băng qua đường, xuyên qua một bức tường, nhưng cô bé vẫn nghe rõ mồn một âm thanh của móng vuốt thây ma cào đâm vào da thịt.

Âm thanh rất quen thuộc, giống hệt với âm thanh mà cô bé nghe được từ xa khi anh trai cô bé bị thây ma gϊếŧ chết.

Nước mắt cô bé liền tuôn ra, nhưng cô bé không dám quay đầu lại.

Chạy! Liều mạng mà chạy!

Khi Mặc Sở dùng con dao rựa tiện tay nhặt được bên đường để lấy viên tinh hạch bị mất, thì móng vuốt của thây ma cũng đâm vào ngực cô.

Không biết có phải vì quá đột ngột hay không, mà nhất thời cô lại không cảm thấy đau đớn.

Cô vứt đi con dao rựa, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, liền biết chính mình không thể cứu được nữa.

Đều bởi vì sự bất tài của cô mà họ lần lượt bỏ cô mà đi, cuối cùng chỉ còn là một mình cô.

Cuối cùng, "Mặc Sở" trở thành "bác sĩ Mặc".

Bác sĩ Mặc có thể sống càng thêm tùy ý, bác sĩ Mặc không cần làm những điều mình không thích, nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Mà lúc này đây, vì cứu một cô bé không có quan hệ thân thiết với mình mà chết, nhưng từ đáy lòng cô lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Cô rốt cuộc cũng đã làm một việc mà mình muốn làm.

Cô đã ở tận thế giãy giụa trong 6 năm, cuối cùng hôm nay nó cũng kết thúc.

Cô là một bác sĩ, không ai có thể hiểu rõ điều này hơn cô.

Cô dựa vào tường ngồi xuống, cảm nhận nỗi đau đớn đến muộn màng, thân là bác sĩ, cuối cùng cô lại chết theo cách của một chiến sĩ, nhưng cô không cảm thấy hối hận mà chỉ có chút tiếc nuối.

Bức tường bảo vệ của khu sinh tồn đã bị phá vỡ, cô tỉnh táo nhận thức được rằng, hôm nay tất cả mọi người trong khu sinh tồn đều sẽ được chôn cất tại đây.

Sớm muộn gì, cuối cùng cô cũng sẽ phải chết.

Sinh mệnh giống như hạt cát trên đầu ngón tay rồi cũng sẽ mất đi, cô ngước nhìn bầu trời tối tăm, bỗng nhiên lại nhớ tới quá khứ trước đây.

Cô nhớ về cuộc đời vừa may mắn lại vừa bất hạnh của mình kể từ khi tận thế tới nay.

May mắn là cô đã thức tỉnh siêu năng lực và có tư cách sống sót trong thế giới nguy hiểm này, so với những người bình thường phải vật lộn để sống sót thì cô có cuộc sống tốt hơn nhiều.

Bất hạnh là cô lại thức tỉnh siêu năng lực điều trị, nhất định phải dựa vào người khác bảo vệ mới có thể sống sót, rất nhiều chuyện cô không thể quyết định.

Trước khi trở thành "bác sĩ Mặc", cô vẫn luôn bất lực.