Chương 7: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (7)

Nhϊếp Lăng Vũ vừa thốt ra những lời này, quản gia đang đứng ở ngoài cửa nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.

Ông ấy không nghe lầm chứ?

Không ngờ cậu Nhϊếp lại nói là: “Thân thể của em là của một mình anh, không được cho người khác nhìn.”

Sao lại thế này?

Quản gia còn nhớ rõ mỗi lần ánh mắt cậu chủ nhìn Bạch Ngọc đều cực kỳ lạnh lẽo, ngay cả lúc nói chuyện với cậu cũng âm âm u u.

Cũng bởi vì thái độ của Nhϊếp Lăng Vũ cho nên mấy người làm trong nhà đều hạch họe quát tháo Bạch Ngọc, vô cùng xem thường cậu.

Thế nhưng vì sao bây giờ Nhϊếp Lăng Vũ lại nói ra mấy lời như vậy?

Nếu ông ấy không nghe lầm thì mấy lời này nghe thế nào cũng giống đang lên cơn ghen mà!

Ngay cả chính bản thân Bạch Ngọc cũng không ngờ Nhϊếp Lăng Vũ sẽ tùy hứng nói ra miệng như vậy.

Cậu nâng đôi mắt lên nhìn thoáng qua Nhϊếp Lăng Vũ, Nhϊếp Lăng Vũ ôm chặt cậu trong lòng, ngoài đầu ra thì không cho một tấc da thịt nào của cậu lộ ra ngoài chăn.

Bạch Ngọc nhẹ nhàng cong môi, gương mặt vốn trắng nõn dần trở nên ửng hồng.

Sâu trong tim cảm thấy ngưa ngứa giống như bị lông chim cọ qua……

Rõ ràng là cậu đang công lược Nhϊếp Lăng Vũ, vì sao ngược lại cứ như cậu bị Nhϊếp Lăng Vũ công lược vậy cà?



Ánh mắt Nhϊếp Lăng Vũ nhìn Bạch Ngọc rất nghiêm túc nghiêm túc, ngay cả lông mày cũng vẫn luôn nhíu chặt.

Dáng vẻ của anh thoạt nhìn có hơi tức giận.

Tức giận là bởi vì Bạch Ngọc tự tiện lộ thân thể của mình ra cho người khác thấy! Hơn nữa còn là kiểu tức giận vô cùng nghiêm trọng!

Bạch Ngọc nhẹ nhàng lôi kéo góc áo anh, nhỏ giọng giải thích với anh:

“Nhưng Bạch Lâm là em trai em mà, nó đâu có phải người khác đâu. Hơn nữa em là con trai…… Con trai để lộ ra thân thể gì đó, không phải là rất bình thường sao……”

Lông mày Nhϊếp Lăng Vũ càng nhăn tít lại, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc cũng trở nên âm u lạnh lẽo vô cùng.

Anh quay đầu nhìn Bạch Lâm, nói:

“Cậu đi ra ngoài trước đi! Thuận tiện đóng giùm cái cửa.”

Trong giọng nói của Nhϊếp Lăng Vũ có chứa sự hung tàn quỷ dị, khiến Bạch Lâm không dám nói ra một câu phản bác nào.

Thế nhưng thái độ Nhϊếp Lăng Vũ đối với Bạch Ngọc vẫn đủ khiến cậu ta vui sướиɠ khi người gặp họa.

Bạch Lâm biết Nhϊếp Lăng Vũ có du͙© vọиɠ chiếm hữu cực mạnh với Bạch Ngọc, nhưng mà thằng anh trai ngu xuẩn kia của mình lần nào cũng có thể thành công chọc giận Nhϊếp Lăng Vũ, biến tình huống trở nên xấu đến không thể xấu hơn.

Hiện tại đương nhiên cũng là như vậy.

Xem ra cậu ta đã lo lắng vô ích rồi.

Quản gia đứng ngoài cửa cũng âm thầm thở dài phào một hơi, ông ấy thật sự đã cho rằng cậu chủ bắt đầu thay đổi tình cảm với Bạch Ngọc.

Hiện giờ thì thấy những lúc cần phát giận vẫn phát ra.

Cửa phòng được đóng chặt lại.

Nhϊếp Lăng Vũ híp mắt nhìn người trước mắt, từng bước một bước tới gần cậu.

Ngay cả lời nói ra cũng mang theo giọng điệu cảnh cáo.

“Anh nói rồi, thân thể của em không được cho người khác nhìn. Em đã hiểu chưa?”

Thái độ của Nhϊếp Lăng Vũ vô cùng chân thật:

“Em muốn anh dùng xích sắt trói em lại, nhốt ở bên cạnh anh sao?”

Đôi mắt Nhϊếp Lăng Vũ híp lại.

Bạch Ngọc là của một mình anh, ngoài anh ra không có ai được phép có được cậu!

Nếu có thể, anh thật sự hận không thể cột chặt Bạch Ngọc vào người mình, ngay cả để người khác thấy cậu, anh cũng thấy ghen ghét phát điên.

Bạch Ngọc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vai ác đại nhân sao lại không biết biểu đạt tình cảm của mình như vậy, thảo nào nguyên chủ lại sợ anh.

Rõ ràng anh thích nguyên chủ như vậy, lại ép nguyên chủ hận không thể vĩnh viễn rời khỏi anh.

Dù sao thì nguyên chủ cũng là một đóa hoa trắng nhỏ không chịu nổi sương gió, sợ hãi cũng là bình thường thôi.

Nhưng mà cậu thì không giống nha.

Cho dù có là hoa, thì cậu cũng là một đóa hoa yêu!

Bạch Ngọc kéo chăn trên người mình xuống, lộ ra thân thể trắng nõn trần trụi.

Cậu nhìn ánh mắt sững sờ của Nhϊếp Lăng Vũ, vươn tay nắm cà vạt của anh, kéo đầu của anh về phía mình.

Đôi môi mềm mại nháy mắt đυ.ng vào môi của Nhϊếp Lăng Vũ.

Giọng nói ngọt ngào hoà cùng dịu dàng của Bạch Ngọc từ khe hở hai đôi môi truyền vào tai anh.

“Nếu lần sau anh lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện với em, em sẽ không bao giờ chủ động hôn anh nữa!”

Hoàn toàn không ngờ Bạch Ngọc sẽ chủ động hôn mình, Nhϊếp Lăng Vũ ngu người trong chốc lát, sau đó anh đột nhiên đè Bạch Ngọc xuống giường, dùng sức kéo dài nụ hôn này.

Hương vị ngọt ngào của chàng trai khiến anh phát điên!

Rất lâu sau, Nhϊếp Lăng Vũ mới buông Bạch Ngọc ra, con ngươi sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào người trước mặt, qua rất lâu mới phun ra một câu:

“Dù sao cũng không được người khác nhìn.”

Bạch Ngọc hơi hơi cong khóe miệng, duỗi tay ôm cổ Nhϊếp Lăng Vũ, lại dán môi mình lên môi anh.

“ Được, em biết rồi…… Chỉ cho một mình anh nhìn thôi.”