Chương 5: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (5)

Tiểu Mê Muội nhìn vẻ mặt tưng tửng của Bạch Ngọc, đưa ra lời cảnh cáo nghiêm khắc:

[Ký chủ đại nhân, cậu đã OOC vô cùng nghiêm trọng!]

“OOC là cái đồ chơi gì vậy?”

[Chính là sụp đổ thiết lập nhân vật. Nguyên chủ rõ ràng là đóa hoa trắng mảnh mai yếu đuối, cậu lại biến cậu ta thành hoa ăn thịt người.]

Bạch Ngọc không cho là đúng:

“Cái gọi là OOC này có thể tăng thêm độ hảo cảm không?”

[Không thể!]

Bạch Ngọc còn đang bận quyến rũ Nhϊếp Lăng Vũ, làm gì còn tâm tư chú ý đến cái OOC quần què gì gì đó chứ.

“Thế thì kệ mịa nó đi, liên quan gì đến tôi!”

[Nhưng mà ký chủ ơi, nếu cậu vẫn luôn OOC liên tục…]

Tiểu Mê Muội nói với Bạch Ngọc bằng giọng điệu cảnh cáo nghiêm túc: [... sẽ phải nhận sự trừng phạt vô cùng nghiêm trọng!]

Vì để biểu đạt tính nghiêm trọng của trừng phạt, Tiểu Mê Muội còn lặp đi lặp lại:

[Sự trừng phạt vô cùng vô cùng nghiêm trọng đó nha! Đến lúc đó thì cậu cũng đừng có mà hối hận!]

Bạch Ngọc vốn còn đang như con lăng quăng trên người Nhϊếp Lăng Vũ, vừa nghe thấy sẽ có trừng phạt nghiêm trọng thì lập tức sững người.

“Trừng phạt gì vậy?”

Trong cổ họng Tiểu Mê Muội nháy mắt phát ra tiếng cười cực kỳ âm lãnh:

[Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc, chính là ngày mai trên mặt cậu sẽ mọc ra năm nốt tàn nhang, còn là loại cả đời không xoá không che nổi!]

Sắc mặt Bạch Ngọc lập tức lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.

Cơm mẹ nấu, đáng sợ như vậy sao? Quả thực vô cùng vô cùng nghiêm trọng!

Nếu không phải Nhϊếp Lăng Vũ còn đang ở trước mặt mình thì Bạch Ngọc đã tru lên như heo bị chọc tiết rồi!

Cậu lập tức khóc ròng ròng!

Đây thật sự là trừng phạt khủng bố nhất trên cuộc đời!

Khuôn mặt trắng trẻo như này, mịn màng như này, hoàn mỹ như này, mà lại mọc ra năm nốt tàn nhang, quả thực còn đáng sợ hơn cả gϊếŧ chết cậu.

Cánh tay đang quặp chặt lấy Nhϊếp Lăng Vũ lập tức buông lỏng ra.

Cậu vốn mạnh hơn Nhϊếp Lăng Vũ mà giờ phút này lại không thể không bày ra dáng vẻ yếu ớt gió thổi là bay.

Hu hu hu, thật sự rất đáng sợ!

Nhϊếp Lăng Vũ nhìn Bạch Ngọc hai mắt rưng rưng, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại.

Vật nhỏ trước mắt thật ngon miệng, tuy rằng hận không thể một ngụm nuốt chửng cậu, nhưng mà cậu mảnh mai như một viên pha lê, chỉ sợ chạm nhẹ liền vỡ nát.

Nhϊếp Lăng Vũ duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt Bạch Ngọc, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu.

"Được rồi, ngoan nào, về sau sẽ có càng nhiều cơ hội, em không cần phải gắng gượng như vậy.",

Nói xong, Nhϊếp Lăng Vũ từ trên giường đứng dậy, chỉ thị cho phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Bạch Ngọc nhìn bóng dáng đang dần đi xa của anh, chậc chậc, dáng người cao lớn kia, vòng eo rắn chắc kia, không cần nghĩ cũng biết nhất định trên giường anh rất mạnh mẽ!

Bạch Ngọc la oai oái trong lòng:

Ấy tình yêu ơi đừng đi mà! Em không có gượng ép! Em thật sự không hề gượng ép chút nào đâu âu âu gâu!!!



Đúng lúc này, cửa phòng của Bạch Ngọc lập tức bị mở ra, một cái đầu lông xù xù thò từ bên ngoài vào.

“Anh, em tìm được anh rồi.”

Nghe thấy giọng nói này, Bạch Ngọc quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ nhìn thấy Bạch Lâm - em trai của nguyên chủ - đang đứng ở cửa phòng mình.

“Anh, anh không sao chứ? Tối hôm qua anh Lăng Vũ không làm gì anh chứ?”

Bạch Lâm vội vàng đi vào, còn cẩn thận dè dặt đóng cửa phòng lại.

Cậu ta nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Bạch Ngọc, cùng với căn phòng lộn xộn của cậu, tuy ngoài miệng nói lời quan tâm, nhưng trong lòng lại là sự đắc ý không nói nên lời.

"Xin lỗi anh, ngày hôm qua em thật sự không biết lúc anh cùng Diêu Phương bỏ trốn sẽ bị anh Lăng Vũ bắt được. Sớm biết như vậy em đã tranh thủ cơ hội kéo chân anh Lăng Vũ giúp anh rồi.”

Bạch Ngọc mỉm cười nhìn cậu ta, trong lòng nghĩ, không phải là thằng ranh nhà mi đi mật báo sao? Hiện tại chạy tới giả vờ làm người tốt gì chứ?

Bạch Ngọc mới vừa mở miệng chuẩn bị trả lời cậu ta, lại liếc thấy bóng dáng Nhϊếp Lăng Vũ đang đứng ở cửa, trong tay của anh còn bưng bữa sáng dành cho cậu.

Bạch Ngọc cúi đầu, nhẹ nhàng cong khoé môi, cố ý nói:

“Bạch Lâm, anh không muốn bỏ chạy cùng Diêu Phương nữa. Trước kia anh quá ngốc, không nhận ra tình cảm của chính mình. Hiện tại anh chỉ muốn ở bên cạnh Lăng Vũ thôi.”

Bạch Lâm kinh ngạc với sự thay đổi thái độ của Bạch Ngọc, ngày hôm qua còn phát điên muốn chết muốn sống cũng phải rời khỏi Nhϊếp Lăng Vũ, vậy mà hôm nay lại khăng khăng muốn ở bên cạnh anh?

Sao có thể như thế được?

Bạch Lâm vội vàng nói với Bạch Ngọc:

“Anh, anh làm sao vậy? Không phải anh rất thích Diêu Phương sao? Còn vẫn luôn khăng khăng đòi gả cho anh ta. Trước kia anh còn nói anh Lăng Vũ là người anh ghét nhất trên đời, thà sống cùng với chó còn hơn là ở bên anh ấy sao!”

Lời nói tàn nhẫn của Bạch Lâm khiến trái tim Nhϊếp Lăng Vũ co thắt lại. Bạch Ngọc chán ghét anh, chính là nỗi đau anh không thể chịu đựng nhất!

Trên người anh nháy mắt tản mát ra hơi thở vô cùng mạnh mẽ và nguy hiểm.

Lửa giận và đau khổ không ngừng thiêu đốt lòng anh, phảng phất như muốn đốt tất cả mọi thứ thành tro bụi!

Mà ngay lúc này, Nhϊếp Lăng Vũ lại nghe thấy tiếng nói trong veo như dòng suối mát của Bạch Ngọc:

“Em đang nói đùa cái gì vậy?”

Trên mặt Bạch Ngọc lộ ra một màu đỏ ửng ngượng ngùng, cậu dùng tay che kín mặt mình, thẹn thùng nói:

“Lăng Vũ tốt như vậy, sao anh lại nỡ bỏ anh ấy mà đi chứ.”

...........



Bần tăng: Từ hôm nay bần tăng sẽ nhảy vào lấp cái hố sâu hun hút này, các thí chủ xin hãy tĩnh tâm chờ đợi, thỉnh thoảng thắp cho miếu của bần tăng một cây nhang để bần tăng có động lực cạp đất lấp hố! Bần tăng xin đa tạ! Ưa mi tua` phuo`