Chương 34: Chồng nhỏ của Alpha đại nhân (4)

"Thông tin của Lệ Ngự Phong thường để trong máy tính trong thư phòng, khi đến nhà hắn rồi cố lấy thông tin rồi gửi email cho ta. Nhớ đây là lệnh của nhà vua, nếu làm không tốt cả nhà họ Bạch chúng ta sẽ chịu hậu quả."

Bá tước Bạch đang dặn dò Bạch Ngọc.

Nhiệm vụ nhà vua giao cho họ thật không dễ, ai cũng biết Lệ Ngự Phong là người thế nào.

Muốn lợi dụng một mình Bạch Ngọc để hạ gục anh, thật viển vông.

Để Bạch Ngọc đi gặp anh cũng tựa như tự sát.

Ngay khi nhận lệnh, Bá tước đã có thể hình dung tương lai.

May Bạch Ngọc không phải con đẻ của ông ta, nếu xảy ra chuyện gì cứ đẩy cậu ra làm tấm chắn là được.

Nếu cậu may mắn thành công thì cả nhà họ Bạch đều được hưởng lợi.

Đối với Bá tước đây là một giao dịch rất đáng.

Dù không kỳ vọng nhiều vào Bạch Ngọc, ông vẫn phải dặn dò rõ ràng.

"Được rồi, cậu đi chuẩn bị đi, ta sẽ phái người đưa cậu tới tư dinh của Lệ Ngự Phong."

"Vâng."

Bạch Ngọc gật đầu, biết rõ đây là nhiệm vụ tự sát, nhưng trong lòng lại hồi hộp chờ đợi.

Khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười thoáng qua.

Không biết khi thấy mình, vai ác sẽ tỏ ra vẻ gì nhỉ?

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi.

-

Xe của Bá tước lái thẳng tới tư dinh của Lệ Ngự Phong mà không dừng lại.

Bạch Ngọc ngước nhìn lâu đài tráng lệ, mặt lộ vẻ phấn khích, cả người hớn hở.

Vốn là hôn thê của Tổng tư lệnh, lại do chính nhà vua chỉ đích danh, đáng lẽ Lệ Ngự Phong phải đích thân ra đón.

Nhưng lúc này Lệ Ngự Phong đang cực kỳ tức giận vì sự trốn thoát của cậu nhóc hôm qua nên chẳng buồn đoái hoài gì tới việc đón hôn thê.

Thế là An Vũ phải thay mặt anh ra đón Bạch Ngọc.

Lúc này, trông thấy vẻ hớn hở của Bạch Ngọc, trong lòng An Vũ khinh thường vô cùng.

Bạch Ngọc nhìn giống như kẻ trúng số đột ngột leo lên tầng lớp thượng lưu, được sống cuộc sống xa hoa.

Nhưng dù trúng số, vẫn chỉ là kẻ vọc vạch mà thôi, hoàn toàn không có chút phong thái nào.

Ngay khi nhìn thấy Bạch Ngọc, An Vũ đã thở phào.

Omega mảnh mai xinh đẹp chính là kiểu Lệ Ngự Phong ghét nhất.

Anh thậm chí không buồn gặp mặt, cho thấy sự không coi trọng đám cưới này.

An Vũ chợt thấy mình lo lắng quá mức.

Nghĩ vậy, An Vũ ngẩng cao đầu, nhìn Bạch Ngọc khinh bỉ, lạnh lùng nói:

"Giờ ta sẽ đưa cậu lên phòng. Đây là tư dinh của Tổng tư lệnh, không phải nơi một kẻ như cậu có thể tự do đi lại đâu. Nếu không có sự cho phép của ta, cậu chỉ được ở trong phòng, không được đi lung tung!"

"Sự cho phép của anh?" Bạch Ngọc nhìn người đàn ông, nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi anh là...?"

"Ta là quản gia ở đây."

An Vũ tự hào thẳng lưng.

Quản gia của Tổng tư lệnh, đó là vị trí mà cả Đế quốc ai cũng muốn leo lên.

Hơn nữa anh ta lớn lên bên cạnh Lệ Ngự Phong, được anh tin tưởng tuyệt đối.

Địa vị của anh ta vô cùng cao quý, trong nhà này chỉ có anh cao hơn anh ta.

"Vậy à, anh chỉ là một người hầu thôi à."

Miệng Bạch Ngọc nhếch lên nụ cười, đôi mắt lóe lên tia nhìn tinh nghịch.

"Không ngờ Tổng tư lệnh lại có người hầu không biết tự lượng sức mình, còn dám hạn chế tự do của chủ nhân."

"Cậu nói gì?"

Mặt An Vũ lập tức u ám.

Bao năm ở đây, chưa ai dám nói anh ta là người hầu!

"Không phải sao? Ta là hôn thê của tổng tư lệnh, cũng chính là chủ nhân ở đây. Còn anh chỉ là quản gia."

Bạch Ngọc nhìn anh ta đầy khinh bỉ, lạnh lùng nói:

"Thật vô lễ! Dám nói chuyện với chủ nhân như vậy."

Nghe lời Bạch Ngọc, mắt An Vũ hẹp lại, trong lòng sát khí bốc lên.

Tên khốn này, dám nói thế với anh ta!

"Sao? Không phục à?"

Bạch Ngọc nhìn anh vô cảm, rồi quay sang đám người hầu:

"Nào, giúp ta ấn anh ta quỳ xuống cửa!"

An Vũ giận đến tím mặt, gầm lên:

"Ta xem ai dám!"

Bọn người hầu sợ hãi lùi lại, không ai dám làm.

Một là hôn thê của Tổng tư lệnh, một là quản gia An.

Ai cũng sợ mất lòng với cả hai!

Bạch Ngọc nhìn xung quanh, bất lực nhún vai.

"Vì họ không dám, đành tự tay làm vậy."

Bạch Ngọc nắm chặt tay, từng bước tiến lại gần An Vũ.

Từ khi đến thế giới này, cậu bị áp lực pheromone chèn ép đến tức chết.

Giờ đã giải trừ áp lực, tay cậu ngứa ngáy lắm rồi.

"Cậu sao?"

An Vũ nhìn Bạch Ngọc muốn tự mình trừng trị anh ta, không nhịn được phì cười.

Omega này không biết mình nhỏ bé đến mức nào sao?

Một Omega như Bạch Ngọc, anh ta có thể đánh tám cái.

Nhưng An Vũ vừa siết chặt nắm đấm, đã thấy Bạch Ngọc lao tới nhanh như chớp, đấm mạnh vào bụng anh ta.

Cú đau như bị nổ khiến An Vũ gập người xuống.

Tiếp theo là đòn đá vào chân khiến An Vũ quỵ xuống.

Anh ta đau đến nỗi gần như sấp mặt xuống đất.

Tệ hại nhất là giọng nói ghét bỏ vang lên bên tai anh ta.

"À, đừng làm lễ long trọng thế chứ. Ta không dám nhận đâu."

Bạch Ngọc cười híp mắt nhìn anh ta:

"Ta không xứng đáng đâu."

"Cậu...!"

An Vũ nghiến răng, muốn xé xác cậu ra.

Bạch Ngọc làm thế này được sao?

-

Đúng lúc đó, giọng lạnh lẽo vang lên:

"Các ngươi đang làm gì thế?"

Lệ Ngự Phong lạnh lùng bước tới.

Thấy anh, An Vũ như thấy phù dung cứu mạng, sắp khóc luôn rồi.

"Ngự Phong..."

An Vũ yếu ớt gọi, cố tỏ ra thảm thiết.

Bao năm bên cạnh anh, chưa bao giờ anh ta bị đối xử tệ như thế này!

Hôm nay anh ta nhất định phải tố cáo Bạch Ngọc, để anh nhốt cậu ta lại!

Nhưng chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng hét vui mừng:

"Anh yêu!"

Bạch Ngọc cười tươi nhìn Lệ Ngự Phong, lao vào lòng anh.

Chưa kịp nhìn rõ mặt Bạch Ngọc, Lệ Ngự Phong mắt lạnh đi.

Anh rất ghét bị omega chạm vào.

Pheromone cuồng bạo bốc lên từ người anh.

Luồng khí thế kinh hoàng khiến mọi người quỳ sụp xuống.

Tất cả đều hiểu, Tổng tư lệnh đang tức giận.

Và rất nghiêm trọng!

Sát khí bốc lên từ anh, nhưng Bạch Ngọc vẫn ôm chặt anh, không buông.

Thậm chí còn dụi đầu vào ngực anh.

"Chồng yêu, thấy em anh vui lắm phải không?"

Lệ Ngự Phong nhíu chặt mi, vừa mới chuẩn bị thẳng tay đẩy cậu ra, nhưng mà mùi tin tức tố hương anh đào dễ ngửi nháy mắt truyền từ gáy Bạch Ngọc tới.

Lệ Ngự Phong ngây ngẩn cả người.

Ý cười mừng rỡ như có như không chợt loé trong mắt anh.

Vậy mà lại là cậu!

Tin tức tố cuồng bạo tin tức tố thong thả biến mất, đôi mắt Lệ Ngự Phong lạnh lùng nhìn người trong lòng, mở miệng nói:

“Buông ra.”

“Em không buông, em muốn ôm anh.”

Bạch Ngọc ngẩng đầu, cười đáng yêu với Lệ Ngự Phong, còn trực tiếp hôn khoé miệng anh.

“Chồng yêu, em rất nhớ anh nha.”

“Phải không?”

Trong ánh mắt Lệ Ngự Phong hiện lên tia mỉa mai, không ngờ gian tế nhà vua phái tới lại là cậu!

Người có thể khiến mình rung động lại là người của nhà vua.

Sao anh có thể để loại người này biến thành nhược điểm của mình chứ?

Đôi mắt Lệ Ngự Phong đôi mắt hơi híp lại.

Xem ra tên nhóc này không thể không chết!



An Vũ không thể tin được nhìn mọi chuyện trước mắt, Lệ Ngự Phong có bao nhiêu chán ghét Omega anh ta rõ ràng hơn bất cứ ai, nhưng mà vì sao tên họ Bạch này ôm anh, anh lại không đẩy cậu ra?

Thậm chí còn tùy ý ôm Bạch Ngọc như vậy.

Trong lòng An Vũ ghen ghét không nói lên lời:

“Ngự Phong, thằng nhóc này anh……”

An Vũ vừa mới chuẩn bị tố cáo, lại nghe thấy Bạch Ngọc xen mồm nói:

“Chồng ơi, em vừa tới nhà, không ngờ quản gia An lại một hai phải hành lễ lớn như vậy, còn phải quỳ xuống trước mặt em. Em thấy ngại quá. Anh cần phải khen thưởng quản gia An nhiều vào nhé.”

“Cậu nói bậy, rõ ràng là cậu đánh ta.”

An Vũ tức đến ngứa răng, ngay cả đôi mắt cũng trừng lớn.

Bạch Ngọc làm mặt quỷ với anh ta.

“Ta chỉ là một Omega mảnh mai, quản gia An là beta đấy, ta sao có thể đánh được quản gia chứ?”

Nói xong Bạch Ngọc còn dùng tay ôm Lệ Ngự Phong:

“Sao quản gia An lại có thể đổi trắng thay đen như vậy?”

Cậu còn bày ra dáng vẻ rưng rưng sắp khóc.

Nhìn dáng vẻ của Bạch Ngọc, Lệ Ngự Phong nhíu chặt mày lại.

An Vũ sẽ không nói dối.

Rõ ràng biết Bạch Ngọc đang giả vờ, nhưng Lệ Ngự Phong nhìn dáng vẻ tủi thân đáng thương này của cậu, trái tim lại vẫn vô thức nhói đau.

Anh không ngờ, cậu nhóc này sẽ có ảnh hưởng lớn đến mình như vậy!

“Ngự Phong, không phải.”

An Vũ nhìn dáng vẻ của Lệ Ngự Phong, sốt ruột muốn chết.

“Được rồi, đừng nói nữa. An Vũ cậu lui xuống trước đi.”

Không thái độ của Lệ Ngự Phong sẽ như vậy, trong ánh mắt An Vũ toát ra sự không cam lòng.

Xem ra anh ta phải cẩn thận nhắc nhở Lệ Ngự Phong mới được.

Miễn cho đến lúc anh chết thế nào cũng không biết!



Đêm muộn.

An Vũ đẩy cửa thư phòng của Lệ Ngự Phong, đi tới trước mặt anh.

“Ngự Phong, hình như anh rất thích Omega kia. Nhưng mà anh không được quên cậu ta là gian tế nhà vua phái tới! Người như vậy cho dù là thích, cũng không thể giữ lại!”

Lệ Ngự Phong lãnh mắt hơi trầm xuống, “Cậu yên tâm, ta sẽ đích thân gϊếŧ cậu ta!”

Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng mà……

Lông mày Lệ Ngự Phong nhíu chặt lại.

Chỉ cần nghĩ đến vật nhỏ hoạt bát đáng yêu kia, sắp hương tiêu ngọc vẫn ngay trước mắt mình.

Trái tim anh sao lại đau đến vậy?