Chương 18: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (18)

Bạch Ngọc bị Nhϊếp Lăng Vũ "hành hạ" đến nửa đêm, còn không biết mình ngủ lúc nào nữa.

Cậu chỉ biết sau đó trước khi ngủ, Tiểu Mê Muội có nói độ hảo cảm tăng thêm 5 điểm nữa.

Nên Bạch Ngọc ngủ rất ngon.

Quả thật, một phần công sức, một phần thu hoạch, câu này không sai chút nào.

Dù cậu không phải là người cày cấy, nhưng cậu là người bị cày cấy mà.

Dù sao cũng là như nhau.

Cậu vẫn thu được hoa lợi.

Hôm nay tiểu Bạch Ngọc ngay cả mơ cũng mơ đẹp đẽ.

-

Trái ngược Bạch Ngọc, Nhϊếp Lăng Vũ rõ ràng không bình tĩnh chút nào.

Lúc này, mắt Nhϊếp Lăng Vũ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Hôm nay trong ngày, bên cạnh Bạch Ngọc xuất hiện ba người đàn ông.

Diêu Phương, khách hàng của anh, và cậu nhóc xuất hiện sau.

Những người này như ruồi bu quanh Bạch Ngọc, khiến anh căm ghét tột độ!

Ngoài những người này, sau này chắc chắn còn nhiều nữa!

Dù sao thì Bạch Ngọc quá hoàn hảo, không ai hiểu rõ hơn anh.

Chỉ cần nghĩ đến sau này còn nhiều con ruồi như vậy quấn quanh Bạch Ngọc, mắt Nhϊếp Lăng Vũ liền híp lại!

Anh không muốn để Bạch Ngọc ở bên ngoài nữa, muốn nhốt cậu lại, để thế giới của cậu chỉ còn mình anh!

Sự chiếm hữu của Nhϊếp Lăng Vũ với Bạch Ngọc vốn rất nặng, trước đây anh còn có thể chịu đựng, giờ anh gần như không thể chịu đựng thêm.

Bạch Ngọc là người của anh, chỉ được thuộc về anh!

Cho dù là nụ cười hay giọt nước mắt, tất cả đều là của anh, không muốn cho ai khác nhìn thấy!

Muốn dùng mọi biện pháp giám sát Bạch Ngọc.

Dù là theo dõi hay bám theo, bất kỳ phương tiện nào cũng được.

Anh chỉ muốn Bạch Ngọc từ nay về sau chỉ thuộc về mình!

Nhưng lại sợ làm vậy sẽ dọa cậu.

Vậy phải làm sao đây?

Cứ thế này, anh thật sự sẽ phát điên mất!

…….

Khi Bạch Ngọc thức dậy, em trai cậu Bạch Lâm đã chờ trước cửa phòng từ lâu.

Hôm qua Bạch Lâm muốn Nhϊếp Lăng Vũ đi bắt gian, không ngờ lại tình cờ giúp Bạch Ngọc, khiến cậu và Nhϊếp Lăng Vũ nảy sinh quan hệ.

Lúc đó, Bạch Lâm đứng ngoài cửa nghe tiếng la của Bạch Ngọc mà tim như vỡ thành muôn mảnh.

Nhưng không sao.

Bạch Lâm biết trong lòng Bạch Ngọc vẫn thích Diêu Phương, nếu không hôm qua đã không đi gặp gã ta.

Mặc dù giữa chừng có chút sự cố nhỏ, nhưng cậu ta vẫn có cách đối phó với Bạch Ngọc.

Bạch Lâm cẩn thận tiến lại gần Bạch Ngọc, mắt đỏ hoe nói:

"Anh, Diêu Phương gặp chuyện rồi!"

Bạch Ngọc biết Diêu Phương sẽ gặp chuyện, hôm qua thấy Nhϊếp Lăng Vũ đánh khách hàng, cậu đã biết Nhϊếp Lăng Vũ sẽ không tha Diêu Phương.

Nhưng Bạch Ngọc vẫn giả vờ ngạc nhiên:

"Thật sao?"

"Đúng! Anh Diêu Phương bị đánh, và người đánh anh ấy ra tay quá mạnh. Nếu cứ thế này, Diêu Phương sẽ bị đánh chết mất."

Bạch Lâm không nói rõ, nhưng ý muốn báo cho Bạch Ngọc biết, Diêu Phương bị Nhϊếp Lăng Vũ đánh.

"Anh à, trước đây anh rất thích Diêu Phương mà. Lần này anh ấy thật sự muốn đưa anh đi."

Chuyện này nếu xảy ra với nguyên chủ, hẳn là "cậu" sẽ hốt hoảng, hấp tấp chạy đi.

Tiếc là Bạch Ngọc không phải nguyên chủ, cậu không hề có tình cảm gì với Diêu Phương. Thậm chí còn rất ghét gã ta.

Nhưng Bạch Ngọc vẫn thể hiện vẻ rất lo lắng.

"Thật sao? Giờ anh ấy thế nào?"

"Anh ấy bị thương nặng, nhưng nếu cùng anh rời khỏi đây chắc chắn không vấn đề."

Bạch Lâm chuẩn bị rất chu đáo.

Cậu ta định khi Bạch Ngọc lên chiếc taxi, cậu ta sẽ lập tức báo cho Nhϊếp Lăng Vũ, để anh bắt quả tang.

Cậu ta muốn cho Nhϊếp Lăng Vũ thấy rõ sự thật, biết người Bạch Ngọc thích là ai.

Trong mắt Bạch Lâm lóe lên tia độc ác.

Rõ ràng cả hai là anh em ruột, sao Bạch Ngọc có thể chiếm được tình cảm của Nhϊếp Lăng Vũ mà cậu ta thì không được chứ?

Nhϊếp Lăng Vũ giàu có quyền thế như vậy, nhưng Bạch Ngọc lại có thể không làm gì cũng nhận được tình cảm của anh.

Chỉ cần nghĩ tới điều này, lòng Bạch Lâm đầy không cam lòng!

Bạch Lâm nghiến răng, mắt lóe tia tàn nhẫn.

Lần này Bạch Ngọc chết chắc rồi!

Nói rồi Bạch Lâm kéo Bạch Ngọc ra ngoài, đến chỗ chiếc taxi đỗ.

Giọng Tiểu Mê Muội vang lên đúng lúc:

[Ký chủ, cậu thật sự đi à?]

"Yên tâm."

Bạch Ngọc cúi đầu, mắt lộ vẻ ranh ma.

Tên qua đường phiền phức này thích chơi với cậu à? Hôm nay cậu sẽ chơi với cậu ta cho đã đời!

Đã lâu như vậy rồi, tên qua đường này cũng nên dừng cuộc chơi thôi.

Bạch Ngọc vừa bước lên taxi thì Bạch Lâm liền gửi tin cho Nhϊếp Lăng Vũ, Bạch Ngọc định cùng Diêu Phương rời đi, còn chụp luôn biển số xe.

Nhϊếp Lăng Vũ nhìn chằm chằm tin nhắn, mắt đầy bóng tối.

Những ngày qua, anh gần như quên mất hôm đó Bạch Ngọc định bỏ trốn với Diêu Phương, nhưng bị anh ngăn lại.

Nếu hôm đó anh không ngăn cản, giờ Bạch Ngọc đã không còn bên anh nữa rồi.

Những ngày qua, Bạch Ngọc miệng nói yêu anh, nói sẽ không bao giờ rời bỏ anh...

Nhưng Diêu Phương vừa gặp chuyện, cậu lại vội vã chạy tới.

Trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ vô vàn thất vọng, mắt lóe tia lạnh lùng.

Cơn giận dữ bốc lên trong lòng như muốn thiêu rụi anh.

Mắt Nhϊếp Lăng Vũ híp lại.

Quả thật, anh cho Bạch Ngọc quá nhiều tự do!

Đến nỗi cậu không biết nên đi đâu, không nên đi đâu!

Nhϊếp Lăng Vũ siết chặt tay, nắm vỡ cả ly rượu trong tay. Tiếng vỡ vang lên, vô số mảnh thủy tinh rơi xuống đất.

Máu tươi chảy dọc theo ngón tay anh, nhỏ xuống từng giọt.

Ngày hôm qua, Bạch Ngọc còn lo tay anh đánh người sẽ đau...

Nhưng giờ cậu đã ở bên người khác!

Trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ tràn ngập cảm giác bị phản bội.

Vệ sĩ của Nhϊếp Lăng Vũ nhìn anh lo sợ, hỏi:

"Ngài Nhϊếp, cần chúng tôi bắt cậu ta về không?"

"Không cần."

Anh đã sai người khống chế Diêu Phương từ lâu rồi. Bạch Ngọc không thể nào cùng anh ta rời đi.

Lần này, anh sẽ xem Bạch Ngọc còn đưa ra lý do gì nữa.