Diêu Phương tắm rửa xong lập tức ra khỏi phòng tắm.
Hôm nay Bạch Lâm nói cho gã, chỉ cần chờ ở đây là có thể gặp được Bạch Ngọc.
Diêu Phương thèm muốn Bạch Ngọc đã lâu, có điều Bạch Ngọc quá bảo thủ, vậy nên cho tới bây giờ gã vẫn chưa chính thức có được cậu. Không ngờ hôm nay lại có thể có cơ hội như vậy.
Chỉ cần tưởng tượng đến có thể biến thành người của Bạch Ngọc, trong lòng Diêu Phương đã sướиɠ đến nở hoa. Sau khi đi vào khách sạn gã mới vội vội vàng vàng đi tắm.
Lúc này gã mới ra khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái đã thấy Bạch Ngọc ngoan ngoãn ngồi ở mép giường.
Toàn thân Diêu Phương cứ như là được tiêm máu gà, rơi vào trạng thái hưng phấn.
Gã cảm thấy Bạch Ngọc trước mắt dường như biến thành một người khác. Từ trước đến nay, tuy rằng cậu vẫn luôn xinh đẹp, nhưng hoàn toàn không giống bây giờ, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể câu lấy hồn phách của gã.
Trên mặt Bạch Ngọc hơi lộ một màu đỏ ửng mất tự nhiên, đôi mắt hơi hơi mê ly, con ngươi màu hổ phách nhiễm một tầng hơi nước lấp lánh rung động lòng người, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Cậu dường như chỉ là cười mà thôi, cũng không có làm ra bất kỳ động tác nào khác, nhưng lại quyến rũ không sao tả xiết.
Một Bạch Ngọc như này, hoàn toàn giống yêu tinh không có trên trần gian.
Chỉ nhìn thôi đã khiến gã hoàn toàn mất khống chế.
Diêu Phương vô thức nuốt một ngụm nước miếng, bước chân run rẩy đi về phía Bạch Ngọc.
“Bạch Ngọc, đến bên anh này, hôm nay anh sẽ yêu thương em thật nhiều.”
Diêu Phương chưa từng trải qua cảm xúc sôi động như vậy, thật sự, Bạch Ngọc là một người đặc biệt. Chỉ cần nhìn thế này, gã đã cảm thấy máu mình đang sôi trào.
Tuy nhiên, Bạch Ngọc chỉ thất thần nhìn Diêu Phương một cái, sau đó cảnh báo một cách khẳng định:
"Diêu Phương, đừng chạm vào tôi, nếu không, anh sẽ phải hối hận nhiều lắm."
Diêu Phương cảm thấy mình đã bị hấp dẫn bởi "tiểu yêu tinh" đang đứng trước mắt, nhưng gã không còn quan tâm nhiều nữa. Ngay cả khi phải dùng mọi cách để chiếm đoạt Bạch Ngọc, gã cũng quyết tâm làm điều đó ngay tại đây.
"Tình yêu bé nhỏ, tôi chỉ biết nếu không chạm vào em mới khiến tôi hối hận!"
Và sau đó, Diêu Phương đã lao thẳng vào Bạch Ngọc. Gã đẩy cậu ngã xuống giường. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng rầm đột ngột vang lên!
Cửa phòng bị Nhϊếp Lăng Vũ đá bay. Thứ đầu tiên anh thấy sau khi mở cửa là Diêu Phương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lao vào cơ thể của Bạch Ngọc!
Khuôn mặt anh ngay lập tức trở nên rất xấu xí.
Du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc trong anh bùng cháy nhanh chóng, chực chờ nổ tung!
Lý trí của Nhϊếp Lăng Vũ gần như đã bốc hơi. Người quan trọng nhất trong tâm hồn anh, lại đang cặp kè với bạn của mình mà không màng đến anh.
Hôm nay, nếu không phải vì anh nhận được một tin nhắn ẩn danh, anh sẽ hầu như không tin rằng Bạch Ngọc lại lần nữa phản bội anh.
Nhìn chằm chằm vào người trước mắt với ánh mắt hung ác, Nhϊếp Lăng Vũ nhanh chóng tiến lại gần Diêu Phương, nắm chặt cổ gã:
"Mày dám đυ.ng vào người của tao sao?"
[Xong rồi, xong rồi, xong rồi!]
Tiểu Mê Muội hoảng sợ nhìn vào giá trị dữ liệu, độ hảo cảm vốn đã tích luỹ rất khó khăn, giờ đang sắp rơi xuống mức số âm.
[Ký chủ, thực sự không xong rồi! Cậu hãy nghĩ cách ngay đi!]
Tuy nhiên, Bạch Ngọc vẫn bình tĩnh, thậm chí trong ánh mắt còn có ý cười:
“Đừng nóng vội, lập tức sẽ trở về ngay thôi.”
[Thật sao?]
“Mi cứ xem đi.”
Lúc này, Bạch Ngọc đang nằm trên giường, hiệu ứng của Mị xuân trên cơ thể cậu trở nên ngày càng rõ rệt, thậm chí là làn da toàn thân cậu cũng đã tỏa ra sắc đỏ nhàn nhạt.
Ngay tại thời điểm giương cung bạt kiếm, Bạch Ngọc vô thức ưm ư một tiếng.
Trong bối cảnh như vậy, tiếng động đó nghe thật không hài hòa, tuy nhiên lại khiến người khác không cách nào bỏ qua.
Bạch Ngọc nhẹ nhàng đặt tay trên trán mình trên trán, không ngừng thở hổn hển, đôi mắt càng thêm mê ly, đã không còn tia tiêu cự nào nữa.
Cậu cắn chặt hàm răng của mình, nước mắt như trân châu chậm rãi nhỏ giọt rơi ra từ khóe mắt.
Cả người thoạt nhìn vừa đau đớn vừa khó chịu, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nức nở.
Tiếng nói nhỏ nhẹ hỗn loạn mang theo một tia đau đớn phát ra từ trong cổ họng Bạch Ngọc :
“Lăng Vũ, cứu em……”
Lúc này Nhϊếp Lăng Vũ mới phát hiện Bạch Ngọc không thích hợp.
Trên má cậu tản mát màu ửng hồng mất tự nhiên, vẻ mặt đau đớn, ngay cả hơi thở dường như cũng dồn dập hơn so với bình thường.
Bàn tay nắm cổ Diêu Phương của Nhϊếp Lăng Vũ càng thêm dùng sức.
“Mày làm gì em ấy?”
“Không có. Tôi không có làm gì hết.”
“Không làm gì em ấy sẽ biến thành như vậy sao?”
Trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ là lửa giận ngập trời, nhưng mà giờ phút này Bạch Ngọc còn quan trọng hơn Diêu Phương.
“Món nợ này tao sẽ tính toán với mày sau!”
Nhϊếp Lăng Vũ túm chặt cánh tay Diêu Phương, giơ chân trực tiếp đá lên người gã, đạp gã bay ra ngoài phòng.
Cửa lại bị đóng chặt.
Nhϊếp Lăng Vũ vội vàng đi đến bên cạnh Bạch Ngọc.
“Bạch Ngọc, em làm sao vậy?”
“Lăng Vũ, em khó chịu…… Cứu em.”
Đôi mắt Bạch Ngọc đỏ hồng, thoạt nhìn vừa mê người lại vừa đáng thương.
Nhϊếp Lăng Vũ đau lòng nhìn cậu, đoán được có lẽ cậu đã ăn thứ gì không nên ăn.
“Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện.”
Nói rồi anh liền chuẩn bị ôm Bạch Ngọc từ trên giường lên.
Bạch Ngọc nghe thấy thế thì đôi mắt trợn lớn.
Moá, ông đây đều đã hy sinh nhan sắc đến tình trạng này, vai ác đại nhân vẫn còn bị Liễu Hạ Huệ nhập thần.
Đùa hả, sao có thể tha cho anh dễ dàng thế được?
Bạch Ngọc bắt đầu kéo ra quần áo của mình, lộ ra bả vai tròn trịa, cánh tay mềm oặt đan vào nhau vòng qua cổ Nhϊếp Lăng Vũ, toàn thân toát lên vẻ mị hoặc không nói nên lời.
Không chỉ không cho Nhϊếp Lăng Vũ bế mình lên, ngược lại còn kéo anh xuống, hai người cùng ngã xuống giường.
Hơi thở nóng ấm ẩm ướt từ xoang mũi Bạch Ngọc bay ra, quấn quýt với hơi thở của Nhϊếp Lăng Vũ.
Bạch Ngọc nhu nhược đáng thương nhìn anh, bày ra dáng vẻ nước mắt lưng tròng:
“Lăng Vũ, nóng quá…… Em thật sự rất khó chịu.”