Chương 10: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi (10)

Nhϊếp Lăng Vũ nhẹ nhàng hôn đôi mắt Bạch Ngọc, hôn tất cả những giọt nước mắt của cậu.

Nước mắt mằn mặn ngậm trong miệng, trong nháy mắt hóa thành đắng chát...

Trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ tràn ngập áy náy.

Là anh sai, anh để những kẻ không biết tốt xấu đó bắt nạt Bạch Ngọc ngay dưới mí mắt mình!

Nhϊếp Lăng Vũ quả thực không thể tưởng tượng nổi, khi anh không có mặt, những chuyện như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần?

Nhưng mà Bạch Ngọc lại không hề so đo, chỉ ngốc ngốc nhìn anh, nhẹ nhàng cong khoé miệng mỉm cười ngọt ngào với anh. Thậm chí cậu còn vươn tay ôm lấy cổ anh, mềm mại nói:

“Chỉ cần anh không đuổi em đi, em sẽ không rời khỏi anh.……”

Đồng tử Nhϊếp Lăng Vũ chợt co rút lại, rốt cuộc không thể khống chế được chính mình.

Anh đột nhiên dùng tay giữ chặt gương mặt Bạch Ngọc mạnh mẽ hôn cánh môi cậu, dễ dàng cạy mở khớp hàm cậu, vừa hôn vừa mυ"ŧ.

Sức lực to lớn kia, cứ như muốn cậu hòa thành thể với mình vậy.

Trong lòng giống như nhập ma, hoàn toàn bám vào trên người cái người này.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Bạch Ngọc phải rời khỏi anh, trong lòng Nhϊếp Lăng Vũ tràn đầy nỗi sợ hãi khó có thể miêu tả.

Đôi mắt hơi hơi híp vào.

Em ấy là của mình……

Mặc kệ là thân thể hay linh hồn, toàn bộ đều là của mình!

Không có ai có thể khiến em ấy rời đi!

Tiểu Mê Muội trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.

[Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +10]

[Ký chủ, cậu làm thế nào vậy? Không phải cậu đã định rời đi sao? Hiện tại vì sao người phải đi ngược lại là cái cô xấu tính kia vậy cà?]

Bạch Ngọc đang cùng Nhϊếp Lăng Vũ hôn đến khó bỏ khó rời, bỗng nhiên có vật nhỏ không hiểu tình cứ ồn ào bên tai không ngừng, cậu thật sự rất muốn đánh người.

“Không thấy tôi đang bận sao? Đừng làm phiền tôi! Lại quấy rầy nữa tôi liền xin đổi hệ thống!”

Tiểu Mê Muội đáng thương vô cùng nhìn cậu.

Hu hu hu, ký chủ thật thô bạo ~



Cách đó không xa, Bạch Lâm trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, tức đến muốn nổ mạnh!

Ả đàn bà Hứa Nhã kia quá ngu xuẩn, thế nhưng anh trai cậu ta còn ngu hơn cả cô ta.

Ai ngờ được lại tính sai, ngược lại càng khiến Nhϊếp Lăng Vũ thêm si mê Bạch Ngọc.

Bạch Lâm nghiến chặt hàm răng của mình, không được, cậu ta tuyệt đối không thể cứ ngồi chờ chết như vậy!



Trưa hôm đó, Bạch Lâm thừa dịp Nhϊếp Lăng Vũ không ở nhà, liền trực tiếp đi tìm Bạch Ngọc.

Từ trước tới giờ Bạch Ngọc si mê Diêu Phương như vậy, mỗi ngày đều ảo tưởng có thể cao chạy xa bay với gã ta.

Thế mà hiện giờ cứ như đổi tính.

Nhưng mà Bạch Lâm không tin tình cảm yêu thích của một người đối với một người khác muốn thay đổi là thay đổi. Trong lòng cậu ta đã nhận định, Bạch Ngọc đang giả vờ. Chỉ cần một có cơ hội, Bạch Ngọc vẫn sẽ đến với Diêu Phương.

Cho nên lúc này đây cậu ta nhất định phải tạo ra cơ hội cho Nhϊếp Lăng Vũ bắt gian trên giường.

Trong mắt Bạch Lâm hiện lên một ý cười mưu mô.

Đến lúc đó, cậu ta vẫn còn muốn nhìn xem, liệu Nhϊếp Lăng Vũ còn muốn giữ Bạch Ngọc lại hay không?

“Anh, chính là chỗ này, Diêu Phương đang chờ anh ở bên trong đó.”

“Thật sao?”

Bạch Ngọc hơi hơi cong khóe miệng, vẻ mặt hưng phấn.

Vì để tiêu trừ khoảng cách của mình và vai ác đại nhân, cậu đang muốn tìm cách cắt đứt quan hệ với Diêu Phương, không ngờ Bạch Lâm lại đem cơ hội đưa đến tận cửa cậu.

Cái tên Diêu Phương này vốn chẳng ra làm sao, cũng chỉ biết nói một vài lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng nguyên chủ lại thích cái này, bị gã ta làm cho mê mẩn xoay vòng vòng không nói, lại còn hận không thể xa chạy cao bay cùng gã.

Cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

Nhưng mà Bạch Ngọc thì khác, cậu chướng mắt loại đàn ông này.



Bạch Lâm "khéo léo hiểu lòng người" thuê riêng cho Bạch Ngọc và Diêu Phương một phòng trong khách sạn.

Ý tứ cũng vô cùng rõ ràng.

Bạch Ngọc mở cửa phòng, chưa thấy mặt Diêu Phương nhưng nghe được có tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.

“Tiểu Ngọc, em chờ anh một lúc…… Anh sắp tắm xong rồi.”

Giọng nói của Diêu Phương vang lên.

Bạch Ngọc đầy mặt ghét bỏ nhìn cửa phòng tắm, gã đàn ông này thật đúng là gấp không dằn nổi, người còn chưa đến đã tắm rửa trước.

Bạch Ngọc đánh giá xung quanh một chút, căn phòng này bày trí theo phong cách lãng mạn ấm áp, ngay cả trên giường cũng phủ kín cánh hoa hồng.

Bạch Ngọc không khỏi cảm khái.

“Uầy, hoàn cảnh chỗ này tốt thật đấy.”

[Đừng vội vui vẻ, tôi đã cảm ứng được vai ác đại nhân sắp tới cửa. Cậu mau nghĩ lại xem làm thế nào đi chứ?]

Tiểu Mê Muội gấp muốn chết.

[Hiện tại là lúc xem xét hoàn cảnh sao?]

“Nhanh như vậy đã tới rồi sao?”

Bạch Ngọc cười giảo hoạt, hoàn toàn không để bụng:

“Có cái gì phải sốt ruột? Tôi còn đang đợi anh ta tới đây……”

Nói xong Bạch Ngọc liền lấy một thứ hình cầu từ chính mình trong túi mình ra, ném thẳng nó vào trong miệng.

Thứ này vừa xuống bụng,trên mặt Bạch Ngọc dần đỏ ửng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mê ly.

[Ký chủ, cậu ăn cái gì? ]

“Mị xuân, nghe nói đến chưa?”

Tiểu Mê Muội có chút kinh ngạc,

[Chính là loại thuốc có thể chuốc say cả một con voi trong truyền thuyết ư?]

“Ừ.”

Bạch Ngọc dùng tay nâng đầu mình lên, nụ cười trên mặt càng thêm tà mị. Ngay cả lời nói ra khỏi miệng cũng quyến rũ chết người.

“Hôm nay cho dù vai ác đại nhân có không lên được, tôi cũng phải đưa anh ấy lên giường!”