Truyền thuyết, trưởng công chúa Dung Hoa của Cảnh quốc hành vi phóng đãng, dâʍ đãиɠ ngông cuồng, thích nhất là hãm hại nam tử đàng hoàng, mỗi đêm khuya, trong phòng trưởng công chúa đều phát ra những âm thanh dâʍ đãиɠ, đồi trụy ...
Trong truyền thuyết, ban đêm trưởng công chúa thường triệu nam sủng vào đời, một người quá ít, hai người không nhiều lắm, ba người cũng tốt, nếu không phải thời gian ban đêm không đủ, mỗi đêm trưởng công chúa ngự 10 nam tử đều không nói chơi...
Đối với điều này, nghe đồn "Nam sủng Tụ Hương được trưởng công chúa nâng ở lòng bàn tay" biểu thị, ba người thành hổ, tích hủy tiêu cốt, tin đồn là vô căn cứ và sai sự thật, một chữ cũng không thể tin.
"Công, công chúa, hô hô, ta, ta thật sự... Ta thật sự không được..."
Tụ Hương mồ hôi đầm đìa nằm trên mặt đất, quần áo nửa mở, thở hồng hộc, đôi mắt hoa đào như ai oán như nức nở, mê ly như tơ, chỉ vì cầu một chút thương tiếc của người nọ.
"Đứng lên, tiếp tục."
Nữ tử mặc trường y màu trắng cầm theo bút lông, vẻ mặt lạnh như băng, nghe thấy Tụ Hương lên tiếng cầu khẩn, nàng cũng không chút dao động mà phun ra bốn chữ, lần nữa hạ bút ——
Tụ Hương thở gấp hai cái,giống như dây đàn sắp đứt, hai mắt đẫm lệ mông lung chống cánh tay bủn rủn, tuyệt vọng mà lại bất lực gãi gãi, cuối cùng mềm nhũn ngã xuống đất.
". . . Cái kia, điện hạ."
"Chuyện gì?"
Tiền Binh Bộ Thị Lang Thôi Cửu, hôm nay là khách khanh của phủ trưởng công chúa nhìn Tụ Hương sống không bằng chết, nuốt một ngụm nước bọt, đổ mồ hôi lạnh nói: "Chúng ta, chúng ta thật sự cứ như vậy làm việc?"
"Có gì không ổn?" Vọng Ngưng Thanh lật đống tấu chương xem, hai đầu lông mày sau khi thức trắng đêm đều lộ ra vẻ mỏi mệt. "Không phải các ngươi nói bổn cung ngụy trang quá mức vụng về, lâu dài sẽ bị người ta hoài nghi, bảo ta lúc nửa đêm làm ra một ít tiếng vang sao?"
"Là như vậy không sai..." Lời nói của Thôi Cửu có chút run rẩy, nói xong đều có chút muốn khóc, "Nhưng mà ý của vi thần là tìm một người am hiểu khẩu kỹ, chứ không phải để chúng ta thay phiên nhau ấn lòng bàn tay!”
Thôi Cửu khóc không ra nước mắt, vô thức nhìn về phía đồng liêu tìm kiếm sự đồng tình, nhưng trong ba năm qua Hoài Thích cùng Dương Tri Liêm đã quen với những hành động này của công chúa nên cũng không ngẩng đầu lên, một người cúi đầu viết văn, một người thì đang loay hoay với bàn tính, nhìn cũng không nhìn Tụ Hương đang nằm rạp trên mặt đất nửa chết nửa sống.
Dùng lời nói của một thế giới khác, công chúa Dung Hoa là một người nghiện công việc, một mình mình làm việc điên cuồng không nói, nàng còn có muôn vàn thủ đoạn có thể bức điên cấp dưới. Hôm nay hoàng đế tuổi tác quá nhỏ, nhϊếp chính vương lại một lòng ôm chỗ tốt cho mình, có thể nói, giang sơn lung lay sắp đổ này còn chưa sụp xuống, đều là nhờ dựa vào trưởng công chúa.
Thôi Cửu cũng là một trong những quan viên triều đình đã từng đắc tội Xương Thuận đế được "Đưa tới" làm nam sủng", xem như bị ép lên thuyền hải tặc của công chúa Dung Hoa. Thôi Cửu bởi vì tình cảm sâu đậm với vợ con mà không muốn rời khỏi kinh thành, sau khi Xương Thuận đế chết không bao lâu liền trở thành khách khanh trong phủ công chúa, mỗi ngày về nhà đều phải quỳ bàn giặt, chỉ lên trời thề thốt mình và công chúa Dung Hoa không có tằng tịu với nhau.
Thôi Cửu khó xử, nhưng cũng không phải là người không biết tốt xấu, hiện giờ thế cục triều đình chưa chuyển biến xấu chính là do trưởng công chúa hi sinh, khiến nhϊếp chính vương lầm tưởng trưởng công chúa là nữ tử hoang đường nắm quyền lực lại tham luyến chuyện giường chiếu. Nhϊếp chính vương cảm thấy trưởng công chúa có độc, nhưng cũng cảm thấy nàng ngu xuẩn, bởi vì không hề cảm thấy nàng có thể hạ độc chết mình, cho nên mới làm cho Cảnh quốc có chút không gian để thở.
Sau khi được Dương Tri Liêm nói ra "chân tướng", Thôi Cửu một lần cảm thấy bàng hoàng khôn tả, trong lòng tự nhiên sinh ra chính là sự kính trọng đối với công chúa chịu nhục nặng nề. Hắn gánh lấy áp lực của vợ cả trong nhà, cúc cung tận tụy với công chúa, nhưng chuyện qua tay hắn đều rất vụn vặt, giống như là công chúa cố ý tách bọn họ ra, không muốn để cho họ biết được mục đích thật sự, điều này làm cho Thôi Cửu cảm thấy một chút lo sợ nghi hoặc cùng phiền muộn.
"Điện hạ, về việc này, ngài thật sự không giải thích một chút với Phò mã sao?" Thôi Cửu nhớ tới tình thù của mình và Phò mã liền không nhịn được khuyên giải bằng ngữ khí uyển chuyển.
"Thôi Cửu." Vọng Ngưng Thanh ngước mắt lên, giọng nói bình tĩnh, nhưng Hoài Thích bên cạnh lại nghe thấy trong lời nói của nàng có chút trách móc, "Dạo gần đây ngươi quá nhàn nhã rảnh rỗi không có việc gì làm mới quan tâm tới việc riêng của bổn cung?"
Cũng đúng, công chúa từ trước đến nay chán ghét người khác ngắt lời trong lúc làm chính sự, Thôi Cửu người này có tài học, nếu không cũng không thể còn trẻ như vậy đã lên làm quan tứ phẩm, nhưng tâm tính thật sự quá mức nóng nảy, không phải loại người phù hợp với trưởng công chúa. Nhưng không thích cũng không có nghĩa là không thưởng thức, không hợp cũng không có nghĩa là không thể dùng, những thứ này khác nhau, người có lý trí như trưởng công chúa đương nhiên phân biệt rất rõ ràng.