Trình Kim Kim chỉ có thể nhận mệnh, nhưng trong lòng lại đem Dư Chiêu cùng tùy tùng của hắn mắng đến máu chó đầy đầu, hận không thể ngay lập tức đem bọn họ ấn trên mặt đất, dùng roi hung hăng đánh bọn họ một trận.
Nhưng cô nhìn đến đám Dư Chiêu mặt mũi bầm dập, trong lòng liền nguôi giận hơn phân nửa.
Nhóm Dư Chiêu hôm qua khẳng định là tìm Cố Bạch gây phiền toái, kết quả chính mình lại không chiếm được chỗ tốt. Nhiều người như vậy vây công Cố Bạch nhưng lại bị Cố Bạch đánh cho bầm dập mặt mũi.
Đáng đời! Trình Kim Kim cười trộm trong lòng.
- “Lớp trưởng a lớp trưởng, này vệ sinh nửa tháng liền giao cho cậu.”
Dư Chiêu thò sang cợt nhả nói.
Dư Chiêu mặt xanh xanh tím tím, đôi mắt còn sưng, khuôn mặt hắn giờ phút này trông rất giống đầu heo, cùng với biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa trông phá lệ buồn cười.
- “Phốc, haha”
Trình Kim Kim nhìn khuôn mặt phóng đại xấu xí trước mặt nhịn không được cười thành tiếng. Làm vệ sinh cái gì, nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Dư Chiêu bị đánh thành đầu heo, làm vệ sinh cả đời cũng được.
- “Cậu cười cái gì, làm vệ sinh cũng cười được.”
Dư Chiêu thô giọng hô.
- “Không không không, cầu xin cậu xem lại bộ dáng hiện tại của bản thân, đứng tự làm bản thân mất mặt xấu hổ.”
Trình Kim Kim cười khanh khách nói.
- “Phốc, haha.”
Chu Hân ngồi phía sau cũng không nhịn được cười thành tiếng, chung quanh vài đồng học cũng quay lại xem, nhìn đến bộ dáng Dư Chiêu đều đồng thời cười thành tiếng.
Dư Chiêu giờ phút này vô cùng giận dữ, hận không thể ra tay xé nát mặt nữ hài đang cười nghiêng ngả này, càng hận thượng Cố Bạch ngày hôm qua đánh mình thành bộ dạng này.
Bọn Dư Chiêu vốn định tạt Cố Bạch một thân dính nước, nhốt Cố Bạch trong WC liền trốn đi. Nhưng không nghĩ tới, Cố Bạch thế nhưng là kẻ xương cứng, bị tạt một thân ướt sũng, quay đầu lại thấy là bọn hắn liền đánh một quyền lại đây. May mắn bọn họ nhiều người, mới miễn cưỡng không bị đánh tè ra quần.
Cố Bạch trở lại lớp liền nhìn đến Trình Kim Kim ngồi tại chỗ cười nghiêng ngả ngã trước ngã sau, cô cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, đôi mắt mị lên thành vầng trăng non, xinh đẹp cực kỳ.
Lúc này giáo viên ngữ văn vào lớp, Trình Kim Kim mới chậm rãi thu liễm ý cười, đoan đoan chính chính ngồi. Thấy Cố Bạch vào lớp, không kiêng dè phất phất tay với Cố Bạch.
Cố Bạch nhìn Trình Kim Kim cười cười, sau khi được giáo viên thúc giục liền trở về chỗ ngồi. Không lâu sau, trên bàn liền xuất hiện một tờ giấy nhỏ: Cậu hết bệnh rồi sao? Như thế nào không trở về nhà nghỉ ngơi cho tốt?
Cố Bạch viết lại lên giấy: Buổi sáng liền đã khỏi hẳn, không nghĩ ở nhà lãng phí thời gian.
Học bá quả nhiên là học bá, giác ngộ cao, nếu chính mình ốm liền sẽ ở nhà ăn vạ, Trình Kim Kim nghĩ, chú ý tới giáo viên trên bục giảng đang nhìn mình, cô liền sợ tới mức lập tức thu tờ giấy ném vào trong ngăn bàn học.
Một ngày tiết học thực mau liền trôi qua, đảo mắt liền tan học, Trình Kim Kim cùng Chu Hân nói xong tạm biệt, liền chuẩn bị một người dọn dẹp vệ sinh.
Cô đi đến bên thùng rác liền thấy, quả nhiên nhóm người này vẫn chơi bẩn như vậy, xem ra đều tính toán chỉnh cô nửa tháng này. Trình Kim Kim cầm lấy chổi, bắt đầu quét tước.
Nhưng đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới đoạt chổi, đem cô nhẹ nhàng đặt sang một bên.
- “Để tôi làm.”
Trình Kim Kim quay đầu nhìn lại.
Chạng vạng hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ, mạ lên người Cố Bạch một tầng kim sắc chiều tà, trên tay thiếu niên cầm cái chổi, trên trán còn mang theo thương tích hôm qua, liền đứng ở trước mặt Trình Kim Kim, cặp mắt sâu không thấy đáy kia nhìn cô như đang nói.
Tất cả mọi việc, để tôi tới làm.
Nhìn Cố Bạch như vậy, làm Trình Kim Kim nháy mắt hoảng thần. Nhưng khi cô hồi phục lại trấn định phản ứng đầu tiên là đoạt lại cái chổi.
- “Cậu vừa mới hết bệnh, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Cố Bạch lắc mình né tránh, nghe thiếu nữ quan tâm nói, khóe miệng đều không tự chủ mang theo một tia ý cười:
- “Nơi này dơ, nữ sinh không cần làm việc này, cậu nếu băn khoăn có thể trước đi lau bảng.”
- “Nhưng là, tớ...”
- “Không có nhưng là, ngày hôm qua nếu không phải cậu đưa tôi đến phòng y tế cũng sẽ không bị phạt, cho nên tôi muốn chịu một nửa trách nhiệm.”
Cố Bạch một bộ dáng nghiêm chỉnh nói, hắn nhíu mày mang theo một cỗ lực uy hϊếp.
Trình Kim Kim không lay chuyển được Cố Bạch, chỉ đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn đi lau bảng đen.
Chạng vạng gió thổi nhẹ bức rèm cửa, cũng mang đi sự khô nóng của mùa hè.
Trong phòng học hai người yên lặng không nói gì, đều chuyên chú làm việc của mình. Cố Bạch là người thường xuyên làm việc, hắn sức lực đại động tác cũng mau, chỉ chốc lát liền đem đống rác rưởi trong phòng học quét gọn gàng.
Phòng học thực mau khôi phục bộ dạng sạch sẽ ngăn nắp, Trình Kim Kim xao xoa đau nhức bả vai, cười cảm kích nói với Cố Bạch:
- “Hôm nay thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tớ còn không biết phải làm đến khi nào.”
- “Không cần cảm ơn.”
Cố Bạch đeo cặp sách, tắt đèn, đi theo phía sau Trình Kim Kim ra khỏi phòng học.
Mùa hè buổi tối luôn tới chậm một chút, giờ phút này mặt trời ngả về tây, sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, hai người kề vai đi sát nhau, không ai nói gì.
Cố Bạch cúi đầu nhìn mặt đất, sau một lúc lâu liền mở miệng:
- “Thực xin lỗi.”
- “A?”
Trình Kim Kim bị Cố Bạch thình lình nói xin lỗi dọa sợ:
- “Thực xin lỗi cái gì?”
Cố Bạch trầm mặc một lúc, mới ngẩng đầu nhìn thẳng Trình Kim Kim nói:
- “Nếu không phải bởi vì tôi, cậu cũng sẽ không bị khó xử như vậy.”
Hắn sớm nên nghĩ đến, đám người kia như thế nào sẽ bỏ qua cho Trình Kim Kim? Liền bởi vì Trình Kim Kim giữ gìn chính mình, lại làm cô làm vệ sinh thêm nhiều phiền toái.
Mấy ngày nay, trừ bỏ ở lớp học cùng cô có quan hệ tốt bằng hữu, những người khác đều không cùng cô nói chuyện. Trong tối ngoài sáng, càng là trào phúng cùng nhục mạ.
Quan trọng nhất chính là, chính mình còn vô sỉ như vậy, khinh thường cùng cự tuyệt tình cảm của Trình Kim Kim, dùng phương thức lạnh lùng giẫm đạp tôn nghiêm một nữ sinh.
Cố Bạch nghĩ đến chính mình ở thư tình viết qua, quả thực nghĩ muốn vả mình hai cái bạt tai. Kỳ thật hắn không có nghiêm túc đọc qua thư tình kia, liền có lệ từ chối cô ở phía cuối phong thư, hắn lúc ấy chỉ nghĩ nhanh thoát khỏi phiền phức này.
Chính mình lúc đó quả thực là tên ngốc nhất thế giới a. Cố Bạch không lưu tình tự thóa mạ chính mình trong lòng.
Nếu lại cho hắn một cơ hội, hắn nhất định phải đọc kĩ từng câu từng chữ, chậm rãi nghiền ngẫm, phẩm vị, mỗi ngày trước khi ngủ cùng rời giường đều đọc một lần, thẳng đến khi có thể ghi tạc lại từng câu từng chữ chặt chẽ vào lòng.
Trình Kim Kim ngơ ngác mà nhìn Cố Bạch, cặp mắt ngày thường sâu không thấy đáy lạnh nhạt giờ phút này mang theo không nói nên lời áy náy, khổ sở, còn có một tia không nói rõ hối hận.
Trình Kim Kim cảm giác trong lòng sụp đổ. Nghĩ đến chuyện xảy ra sau này, lòng liền mềm thành một đoàn.
Này hết thảy vốn dĩ không phải Cố Bạch sai, rõ ràng hắn là người chịu khổ nhiều nhất, bị ẩu đả, bị giội nước lã đến phát sốt, bị người trong lớp cô lập châm chọc mỉa mai.
Trình Kim Kim có thể đem những cái đó châm chọc cùng khinh dễ làm như không thấy vì cô biết tất cả đều là giả, đều là chút khổ sở phải chịu khi làm nhiệm vụ tại thế giới này thôi.
Nhưng tất cả đối với Cố Bạch mà nói là sự thật.
Trình Kim Kim có chút khó chịu, cô áp xuống cỗ chua xót trong lòng nói:
- “Không có gì, tớ nói chính là sự thật mà, bọn họ nghĩ như thế nào kệ bọn họ thôi.”
- “Tớ tin tưởng cậu, bất luận như thế nào đều tin tưởng.”
Trong mắt thiếu nữ có ánh sáng kiên định.
Cố Bạch cảm giác được một cỗ nhiệt lưu ùa vào trong lòng, chóp mũi hắn lên men, đôi mắt càng là không biết khi nào đã đỏ, hắn không nghĩ khóc trước mặt Trình Kim Kim, liền lập tức cúi thấp đầu.
- “Cảm ơn cậu.”
Cứ việc Cố Bạch cúi thấp đầu cực lực che giấu, trong thanh âm vẫn là mang theo một tia nghẹn ngào.
Trình Kim Kim an ủi vỗ vỗ vai hắn, hắn ước chừng cao hơn cô một cái đầu, muốn với tới vai hắn cũng đã không dễ dàng.
Bóng dáng hai người ở hoàng hôn chậm rãi thu nhỏ lại, thẳng đến khi chỉ còn lại cái điểm nhỏ biến mất không thấy bóng dáng.
Không biết như thế nào, hôm nay rác rưởi thế nhưng đã giảm bớt, hơn nữa đều được ném gọn gàng vào trong thùng rác.
Trình Kim Kim vui sướиɠ hôm nay khí vận tốt, liền nghe được Cố Bạch áy náy nói với cô:
- “Thực xin lỗi a, hôm nay tớ có việc gấp, khả năng không thể làm vệ sinh cùng cậu.”
- “Không sao a, này vốn dĩ là việc của tớ mà, cậu hỗ trợ đã làm tớ thực vui vẻ rồi.”
Trình Kim Kim nhìn thiếu niên trước mắt áy náy bộ dáng nói:
- “Được rồi, có việc gấp liền đi nhanh đi, tạm biệt.”
Cố Bạch lúc này mới lưu luyến rời đi.
Sau khi Cố Bạch rời đi, Trình Kim Kim liền cầm chổi bắt đầu quét tước vệ sinh, nhưng lại nghe được âm thanh bước chân truyền đến từ phía sau, cô cũng không quay đầu lại hỏi:
- “Làm sao vậy, quên thứ gì sao?”
Nhưng sau lưng lại truyền đến một thanh âm nam trung niên:
- “Bạn học, chú là người bộ phận sửa chữa camera.”
Trình Kim Kim quay đầu lại nhìn, một đại thúc hơn bốn mươi tuổi ăn mặc quần áo lao động màu lam, mang theo một cái rương lớn.
Chú vì sao không tới sớm một chút a? Trình Kim Kim ở trong lòng gào thét, nhưng giọng nói vẫn thập phần lễ phép khách khí:
- “Chú tới sửa camera phải không ạ?”
- “Lớp cháu không phải đã sớm sửa camera sao, lần này là đổi mới camera, chú tới thay cái mới.”
Trình Kim Kim cảm giác chính mình bởi vì lời nói này tim đều lỡ một nhịp, cô áp xuống trong lòng một tia run rẩy hỏi:
- “Lần trước chú đã đến sửa sao ạ?”
- “Đúng vậy là hôm thứ hai, lớp cháu đi học tiết thể dục, trong lớp không có ai.”
Đại thúc lấy dụng cụ ra từ rương, không để ý nói:
- “Đúng rồi, lúc ấy trong lớp hình như có một nam sinh, nằm bỏ ghé vào bàn ngủ.”