Trong nội điện trống trải, Chu Ngôn dập đầu, từng cái đều va chạm trên nền đất vang thành tiếng, từng cái từng cái nện vào trong lòng Trình Kim Kim, làm nàng đau đớn. Nhưng hiện tại thân phận của nàng là quận chúa, hạ nhân dập đầu là chuyện thường tình cho nên nàng cũng không dám nói gì, chỉ vội vàng nói:
- "Được rồi, đừng dập đầu nữa, mau đứng lên đi."
Chu Ngôn cảm kích đứng lên. Trình Kim Kim lại không nhịn được nhìn hắn vài lần, nhịn không được hỏi:
- "Thuốc trị thương ta cho ngươi đâu, ngươi không bôi sao?"
- "Hồi quận chúa, vẫn chưa bôi ạ."
Dược kia quý giá như vậy, hắn là kẻ hạ tiện như vậy sao dám sử dụng, chủ tử ban thưởng chính là ân điển nhưng nếu hắn không biết sống chết mà dùng, đó chính là mạo phạm. Trình Kim Kim biết thân phận cùng hoàn cảnh hiện giờ của hắn, nhất định hiện tại hắn cảm thấy mình đang đi trên băng mỏng, đang kính cẩn thận trọng, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ duỗi tay nói:
- "Mang dược lại đây."
Chu Ngôn ngơ ngác, sau một lúc lâu bất động nói:
- "Mang dược lại đây."
Chu Ngôn lúc này mới ngoan ngoãn từ trong l*иg ngực móc ra một bình dược, nâng niu trên tay, trình lên. Trình Kim Kim tiếp nhận bình dược, mở nắp bình, tùy ý đổ chút thuốc ra đầu ngón tay nói:
- "Ngươi lại đây."
Chu Ngôn có chút mơ hồ nhưng vẫn nghe lời tiến lại gần.
- "Ngươi cúi đầu xuống đi."
Nàng nhìn hắn cao hơn nàng một cái đầu, ôn nhu nói. Nàng vừa dứt lời hắn liền nhanh chóng cúi đầu. Nàng trộm cười cười, mặc kệ ở thế giới nào, hắn đều nghe lời như vậy. Nàng hơi hơi gần sát hắn, dùng thuốc ở đầu ngón tay động tác mềm nhẹ bôi lên vết thương trên mặt hắn. Chu Ngôn ngây ngốc liền cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh, hắn cảm giác được quận chúa đang ôn nhu vỗ về vết thương của hắn, nàng ôn nhu đối với hắn coi hắn như pha lê dễ vỡ. Tiểu quận chúa cách hắn rất gần, gần đến mức hắn có thể nghe được tiếng hít thở của nàng, Chu Ngôn cứng còng ngây ngốc, sau một lúc lâu mới hồi thần, thanh âm run rẩy nói:
- "Quận, quận chúa, ngài đang làm gì?
Nhưng hắn còn chưa nói xong trên miệng vết thương lại truyền đến cảm giác hơi ngứa, rất nhẹ, rất nhỏ lại nhanh chóng thấm vào làn da, truyền vào đáy lòng hắn. Trong điện yên tĩnh không tiếng động, Chu Ngôn hơi nghiêng đầu đi, liền bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của nàng. Nàng để mặt mộc, trên tóc không có trang sức, chỉ cài một cây trâm hình con bướm, con bướm theo động tác của nàng mà đung đưa dường như muốn bay đi. Giờ phút này nàng cười khanh khách mà nhìn hắn nói:
- "Ta tự mình bôi dược cho ngươi, bôi xong thổi thổi liền không đau."
Ngoài cửa sổ, vườn trúc truyền đến tiếng gió sàn sạt, hắn chỉ cảm thấy con bướm trên tóc nàng như bay vào lòng hắn, cánh bướm chớp chớp trong lòng hắn, chọc hắn vừa ngứa vừa nóng. Hắn che dấu ánh mắt tránh đi mắt quận chúa. Trình Kim Kim thấy hắn trợn hai mắt, lông mi không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy hắn đáng yêu cực kỳ, làm nàng muốn hôn hắn một cái. Nhưng sự xúc động ấy nhanh chóng bị đè ép xuống, hiện tại thân phận tách biệt, quen biết mới được một ngày, nếu nàng hành động tùy tiện sẽ dọa hắn chạy mất. Xem ra nàng phải từ từ mưu tính.
Chu Ngôn vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng tim đập của mình, liền cảm nhận được hơi thở tiểu quận chúa chậm rãi rời đi, nhưng con bướm kia lại không ngừng xáo động trong lòng hắn, thật lâu cũng chưa bình ổn. Nàng nhẹ nhàng đẩu nhẹ hắn nói:
- "Được rồi đó."
Chu Ngôn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đột nhiên đứng lên, nửa hoảng loạn nửa che giấu nói:
- "Đa tạ quận chúa ban ân."
Trình Kim Kim đối diện với tư thái hèn mọn này của hắn cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng nàng không tự giác được cong lên:
- "Được rồi, ngươi lui ra đi, bảo Tiểu Đào đưa ngươi đi nơi ở mới."
- "Rõ."
Chu Ngôn hơi hơi khom lưng, ra cửa điện. Cánh cửa được đóng lại, Trình Kim Kim mới không ức chế được nữa nở nụ cười. Nàng nói mà, thế giới mới nhất định có thể gặp lại Cố Bạch.
"Ký chủ, đừng mải nghĩ yêu đương, nhất định phải nhớ đến việc ngươi tới nơi này là để làm nhiệm vụ."
Tiểu Tám liền dội cho nàng một đầu nước lạnh. Trình Kim Kim nhướng mày, nhẹ nhàng nói:
"Còn không phải là giữ được tính mạng sao, dễ dàng như vậy."
"Còn có làm hắn đạt được hạnh phúc."
Tiểu Tám nhịn không được bổ sung:
"Ta hiện tại chính là quận chúa, muốn gì có đó, giúp hắn thực hiện tâm nguyện còn không dễ dàng sao."
Nàng không sao cả trả lời. Tiểu Tám sau khi thăng cấp tựa hồ đã hiểu được tình cảm của con người, nghe nàng nói vậy thở dài nói:
"Ký chủ, ngươi còn nhớ rõ kết cục cuối cùng, vị Trường Nhạc quận chúa này vì sao mà chết không?"
Trình Kim Kim nhăn mày nói:
"Còn không phải là bị Chu Ngôn bức tử sao?"
"Chỉ là một phần, ngươi ngẫm lại nàng tốt xấu gì cũng là quận chúa xuất thân cao quý, liền tính Chu Ngôn quyền cao chức trọng cũng sẽ có cố kỵ."
Nàng khó hiểu lại đọc lại cốt truyện một lần mới hiểu được cố kỵ hệ thống nói đến là gì.
"Ý cậu là hoàng thượng cố kỵ huynh trưởng của nguyên chủ, cho nên mới phóng túng cho Chu Ngôn như vậy."
Huynh trưởng của Trường Nhạc quận chúa Trình Nhiên, hiện giờ đã được thừa hưởng tước vị Trấn Nam Vương, hơn nữa thay thế phụ vương đã chết trấn thủ nam cảnh. Hắn cùng Đại hoàng tử có ân oán cũ, cho nên sau khi Đại hoàng tử kế vị, nhật tử của Trình Nhiên trở nên khó khăn. Đại hoàng tử trong tối ngoài sáng ngáng chân Trình Nhiên không ít lần, cắt xén quân lương đều là những chuyện nhỏ nhặt.
Trình Nhiên tuy đã bị chút ảnh hưởng nhưng vẫn như cũ bách chiến bách thắng danh chấn thiên hạ. Điều này khiến Hoàng thượng kiêng kị bất mãn, từ xưa võ tướng kỵ nhất công cao lấn chủ nhưng Trình Nhiên lại được chúng tướng sĩ nhất hô hậu ủng, thanh thế to lớn hơn cả hoàng đế. Cho nên hoàng đế tìm một cái cớ, đoạt binh lực của Trình Nhiên, hạ tước vị của hắn, phóng túng người khinh nhục muội muội hắn. Vậy nên Chu Ngôn ở bên cạnh nàng cũng không hẳn là an toàn.