Đến học đường

Trình Kim Kim nghiền ngẫm, vì tính kế lâu dài, hiện tại chỉ còn một cách là đưa Chu Ngôn đến bên cạnh một người có thể nắm giữ toàn bộ quyền thế trong tương lai, không ai khác chính là vị hoàng tử chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị - vị tam hoàng tử hiện tại không được sủng ái nhất: Trình Hạc.

Nhưng không thể vô duyên vô cớ đưa người đến bên cạnh Trình Hạc, đây cơ hồ là việc không có khả năng xảy ra. Xem ra việc trước tiên nàng cần làm là tiếp cận Trình Hạc. Nguyên chủ là quận chúa đã tiến cung hai năm nhưng số lần chạm mặt với tam hoàng tử lại đếm trên đầu ngón tay, Trình Kim Kim suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng tìm ra biện pháp tiếp cận Trình Hạc.

Ngày hôm sau, trời vẵn còn sớm, Trình Kim Kim đã rời giường, trang điểm canh y(*), sau đó mang theo Tiểu Đào cùng Chu Ngôn đi thỉnh an Thái hậu.

* canh y: thay y phục

Thái hậu tâm tình rất tốt, thấy Trình Kim Kim đến càng thêm vui vẻ, khi nàng hơi uốn gối thỉnh an, Thái hậu liền vẫy vẫy gọi nàng đến bên cạnh:

- " Đến đến, nay nay ( nhũ danh), thỉnh an liền miễn, lại đây ngồi bên cạnh Hoàng tổ mẫu."

Trình Kim Kim ngoan ngoãn đến bên cạnh Thái hậu, tiểu tâm cẩn thận lấy lòng bồi Thái hậu nói chuyện phiếm, miệng ngọt khiến Thái hậu cười như hoa.

Bồi Thái hậu nói chuyện gần tới buổi trưa, Trình Kim Kim mới kéo tay áo Thái hậu nói:

-"Hoàng tổ mẫu, con nghe nói đọc sách chơi rất thú vị, con cũng muốn chơi chơi."

-"Nha đầu ham chơi nhà con." Thái hậu ấn nhẹ trán Trình Kim Kim, ngữ khí sủng nịch nói:

-"Vậy cho con đến học đường học, nhưng không được quấy rối, phải ngoan ngoãn đọc sách, biết không?"

Trình Kim Kim liên tục đồng ý.

Trở lại Trường Xuân cung, Tiểu Đào liền vội vàng đi chuẩn bị đồ ngày mai đến học đường yêu cầu, trong nội điện trống rỗng chỉ còn lại hai người là Trình Kim Kim và Chu Ngôn.

Trình Kim Kim nhìn Chu Ngôn đang đứng, ở thế giới này hắn có chút bất đồng so với thế giới trước, có lẽ do thân phận khác nhau, hắn đứng luôn hơi khom lưng, dáng vẻ cung kính khiêm tốn.

Nhưng dáng vẻ ấy khiến Trình Kim Kim cảm thấy đau lòng. Hẳn là hắn đã phải chịu nhiều khổ, nàng chua xót đồng thời nghĩ phải đối xử với hắn càng tốt hơn nữa, bù đắp cho những khổ cực trước kia của hắn.

Ngoài điện đã có chút thanh âm của Tiểu Đào đang phân phó hạ nhân truyền đến, Trình Kim Kim mở miệng, thanh âm ôn nhu nói với Chu Ngôn:

-"Ngày mai ngươi bồi ta đến học đường."

Nàng muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn, rốt cuộc sau này sớm muộn cũng sẽ đưa hắn đến bên cạnh tam hoàng tử, thời gian ở chung liền không còn nhiều.

Nào biết Chu Ngôn nghe xong lời này, lại không phải vui vẻ mà là sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tay run run, sau một lúc lâu hắn mới ách thanh đáp:

-"Nô tài...không biết chữ."

Trình Kim Kim vẫn chưa nghĩ đến Chu Ngôn không biết chữ, ở trong lòng nàng, vị Đốc chủ tương lai quyền khuynh triều dã, có thể phê duyệt tấu chương thay Hoàng đế làm sao có thể không biết chữ.

Nhưng nàng nghĩ lại, hắn từ nhỏ ở với cha mẹ thôn dã, làm sao có thể biết chữ, càng không có người dạy hắn. Sau khi vào cung, hắn chỉ là thái giám nhỏ nhoi, chạy việc vặt, càng không có cơ hội đọc sách viết chữ.

Trong lòng nàng thở dài, nàng ôn nhu nói:

-"Không sao, ngươi chỉ cần bồi bên cạnh ta, không ai quy định người biết chữ mới được bồi chủ tử đến học đường cả."

Trong lòng Chu Ngôn ấm áp, hắn biết nàng đang an ủi hắn, nhưng hắn biết những thư đồng bồi chủ tử đến học đường, có ai không phải học hành rèn luyện từ nhỏ, không như hắn, đến chữ to vỡ lòng hắn còn không biết, chỉ khiến quận chúa mất mặt.