Trình Kim Kim tâm tình nhẹ nhàng, khóe mắt đuôi mắt đều mang theo ý cười:
- “Cậu nhất định có thể thực hiện mộng tượng của chính mình.”
Hy vọng như thế, Cố Bạch trong lòng âm thầm mà nghĩ.
Lúc này hai phần tôm hùm đất đầy ắp đã được bưng lên.
Tôm hùm đất lại lớn lại thơm, tẩm đẫm hương vị nước sốt cay, bên trên điểm xuyết một chút hành lá, cùng khoai tây chiên và dưa chuột, thơm đến mức làm Trình Kim Kim mất lý trí.
Cô lập tức mang lên bao tay, bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Cố Bạch nhìn thiếu nữ ăn môi dính mỡ bóng nhẫy, chỉ cảm thấy cô phá lệ chân thật đáng yêu. Hắn không yêu thích ăn mấy đồ này, nhưng nhìn cô ăn hương như vậy, chính mình cũng bắt đầu thèm ăn.
Đêm hè gió nhẹ ôn nhu, còn mang theo một cỗ không thuộc về mùa hè mát mẻ.
Hai người ăn đến mồ hôi đầm đìa, chỉ chốc lát hai phần tôm hùm đất liền vơi thấy đáy đĩa.
Trình Kim Kim sờ sờ phình phình bụng, không tự giác nấc một cái. Đột nhiên ý thức được trước mặt còn có người, lúc này mới vội vàng che lại miệng.
Cố Bạch khuôn mặt lãnh đạm lúc này đều tràn ngập ý cười, hắn rút lấy hai tờ giấy, động tác ôn nhu lau miệng cho thiếu nữ trước mặt.
Trình Kim Kim bị động tác bất thình lình của Cố Bạch dọa sợ ngây dại, trên mặt bỗng “bùng” một chút mây đỏ, nói chuyện đều thiếu nhanh nhẹn:
- “Tớ, tớ, tớ tự lau được.”
Nói xong liền cầm lấy giấy trên tay Cố Bạch, cúi đầu che giấu chính mình hoảng loạn, nhưng lỗ tai đều không tự giác đỏ bừng.
Cố Bạch không tự chủ cười thành tiếng.
Trình Kim Kim ngẩng đầu, nhìn đến thiếu niên ngày thường bộ dạng lãnh đạm người khác chớ gần, giờ phút này mặt mày nhu hòa, ý cười nồng đậm, cặp mặt hàng năm bị đóng băng sáng rực rỡ như sao trời lấp lánh.
Cô chưa từng thấy qua Cố Bạch lúc này, như vậy vui sướиɠ cười to, tùy ý tự do Cố Bạch.
Thật tốt.
Thật hy vọng hắn vĩnh viễn đều như vậy vui vẻ sống đến hết đời.
Cố Bạch chỉ cảm thấy chính mình chưa từng vui vẻ như vậy, muốn cười liền cười, muốn khóc liền khóc, vô ưu vô lự. Thiếu nữ trước mặt luôn có một loại ma lực, làm hắn quên đi hiện thực khổ sở cùng gian nan.
Cố Bạch hồi phục tinh thần, liền thấy trước mặt thiếu nữ ôn nhu nhìn mình, mắt hạnh xinh đẹp giống nhu một hồ nước mùa xuân ôn nhu, lại ấm lại nhu, làm hắn nguyện chết chìm ở bên trong.
Ánh trăng ôn nhu sái lạc, phảng phất đem quanh mình hết thảy đều phủ thêm mềm mại áo choàng, ngay cả trong không khí cũng truyền đến nhạt nhẽo mùi hoa cũng thấm ôn nhu hương vị.
*
Ôn nhu sái lạc:cảm giác mềm mại ấm áp tiêu sái.
Mạc danh mùi hoa ôn nhu kia dần dần trở nên kiều diễm động lòng người, chung quanh không khí liền trở nên ái muội mà triền miên.
Cố Bạch chỉ cảm thấy dũng khí tiềm tàng trong lòng lại xông ra, dần dần trướng đại, làm hắn quên mất chính mình bần cùng, quên mất chính mình tự ti cùng hèn mọn, quên mất hết thảy xung quanh.
- “Kim Kim.”
Cố Bạch đột nhiên gọi tên cô, không phải Trình Kim Kim không phải lớp trưởng, mà là mang theo triền miên cùng ôn nhu:
- “Kim Kim.”
Cố Bạch thanh âm vốn là trầm thấp, giờ phút này cố tình đè thấp lại mang theo tiềm tàng nhu tình.
Trái tim Trình Kim Kim run rẩy, cô loáng thoáng cảm giác được Cố Bạch muốn nói điều gì, nhưng lại không biết có phải do bia hay là đầu óc mình hôm mê, cô cũng không có ngăn cản Cố Bạch, mà là hỏi thẳng:
- “Làm sao vậy?”
Cố Bạch tâm thần đều run lên, tay khẩn trương nắm lại phát run, nhưng hắn cảm giác mình không nghĩ lại đợi, lại chờ đợi, dũng khí của hắn lại dâng trào lên.
Cố Bạch nỗ lực bình tĩnh tâm thần, nhưng thanh âm lại không tự giác mang theo run rẩy:
- “Cậu còn thích tôi sao?”
Nơi xa truyền đến mờ mịt mùi hoa, không khí chung quanh dường như đều đọng lại.
Trình Kim Kim nhìn thiếu niên trước mắt, hắn trên trán còn mang theo vết thương xanh xanh tím tím, khóe mắt đỏ lên, thanh âm có vẻ run rẩy, phá lệ đáng thương.
Hắn dùng ánh mắt chân thành lại mang theo khát vọng nhìn cô, yên lặng chờ đợi đáp án cuối cùng như đợi thẩm phán tuyên án.
Trình Kim Kim hôn mê đầu óc, mơ mơ màng màng dường như nghe được chính mình như có như không trả lời:
- “Ừm.”
Cố Bạch cười, tiếng cười trầm trầm thấp thấp, nhưng che giấu chính là cảm giác không thể tin tưởng, mừng rỡ như điên, mất lại tìm được.
Cố Bạch rũ mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, cặp mắt đen nhánh u ám giờ phút này sáng lên tràn đầy thân ảnh của Trình Kim Kim.
Trình Kim Kim nghe được Cố Bạch run rẩy lại trầm thấp nói:
- “Tôi thích em.”
Một khắc kia, trăng trên trời liền giống như càng sáng hơn, giống như ánh mặt trời giữa trưa, làm Trình Kim Kim thấy rõ Cố Bạch ánh mắt chứu đầy tình ý cùng tâm thiếu niên ngây ngô chân thành.
Mùa hè sáng sớm dương quang phá lệ tươi đẹp.
Ánh nắng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa, chui vào phòng, làm Trình Kim Kim mơ mơ màng màng mở mắt.
Cô xoa xoa có chút đau đớn huyệt thái dương mở ra điện thoại, điều thứ nhất là phát wechat cho bố mẹ, nói mấy ngày nay khả năng sẽ không về nhà, lại xin hai ngàn đồng tiền, làm chính mình ở nhà ăn ăn tốt chút.
Phía dưới tin nhắn là Cố Bạch phát tới.
- “Sáng sớm tốt lành.”
Trình Kim Kim đầu có chút hôn mê, cô hoảng hốt nhớ tới hôm qua Cố Bạch run rẩy đỏ mặt hỏi cô:
- “Cậu còn thích tôi sao?”
Cho nên chính mình trả lời là gì?
- “Ký chủ, cô hôm qua đáp ứng Cố Bạch tỏ tình.”
Cái gì?
Trình Kim Kim cảm giác chính mình đầu càng đau, cô có chút gian nan hỏi:
- “Cậu nói cái gì?”
- “Đúng vậy, cô không nghe lầm, ngày hôm qua nhiệm vụ đối tượng hỏi cô còn thích hắn sao, cô không có phủ nhận.”
Hệ thống cứng nhắc thanh âm tiếp tục nói:
- “Bất quá hệ thống chúng tôi sẽ không hạn chế cô yêu đương.”
- “Chính là chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi liền rời thế giới này, vậy Cố Bạch làm sao bây giờ?”
Trình Kim Kim vô pháp phủ nhận chính mình đối với Cố Bạch động tâm, nhưng cô vô pháp làm xong liền rời đi.
- “Hắn sẽ quên cô a, cô yên tâm, nhiệm vụ sau khi hoàn thành, thế giới sẽ không còn lưu lại dấu vết tồn tại của cô.”
Trình Kim Kim có chút chột dạ, nói như vậy, vẫn là cảm thấy chính mình thực tra a.
- “Ký chủ cô có thể xem như đó là một hồi nhẹ nhàng luyến ái, cô cũng có thể lựa chọn tiêu trừ ký ức về thế giới này.”
Trình Kim Kim vẫn là cảm thấy không tốt lắm, cô từ trước đến nay đều đối với cảm tình thập phần nghiêm túc, nếu nhận định một người đương nhiên hy vọng có thể nhất sinh nhất thế cùng người ấy ở bên nhau, mà không phải loại này luyến ái trò chơi, yêu đương xong liền chạy.
*
Nhất sinh nhất thế: một đời một kiếp Ngày hôm qua cô uống say, nhất thời mơ hồ, nhưng hôm nay tỉnh táo lại, nghĩ thông suốt chuyện này, nếu đã như vậy thì nên kết thúc trước khi bắt đầu.
Cô lấy lại bình tĩnh, mở ra điện thoại, phát wechat cho Cố Bạch:
- “Hôm nay có rảnh sao?”
Hiện tại vẫn là buổi sáng, không phải thời gian tiệm buôn bán đông khách, cho nên trong tiệm chỉ ngồi rải rác vài người. Cố Bạch sửa sang lại quầy thu ngân, liền cảm giác được điện thoại rung một chút.
Trừ bỏ Trình Kim Kim, sẽ không có ai phát wechat cho hắn, Cố Bạch đè xuống khóe miệng đang nhếch lên, nhanh chóng mở lên điện thoại, mở ra wechat.
Khi nhìn thấy Trình Kim Kim phát tới tin nhắn, khóe miệng ý cười đều không ngăn được.
Đây là muốn hẹn hò sao? Cố Bạch cố bình tĩnh lại tim đập nhanh, mới run rẩy đánh chữ trả lời:
- “Anh đang làm thêm, hôm nay là ca sáng, đại khái tan làm lúc 1 giờ, sau đó liền rảnh.”
Đối diện thực mau có tin nhắn trả lời:
- “Anh ở nơi nào làm thêm, em đi chờ anh tan làm, có việc muốn cùng anh nói chuyện.”
Cố Bạch thực mau phát địa chỉ cho Trình Kim Kim, buông điện thoại, động tác đều trở lên nhẹ nhàng.
La Nguyệt ngó ngó bốn phía tràn đầy vui sướиɠ cảm xúc Cố Bạch, chỉ là lặng lẽ cười cười cũng không hề trêu chọc hắn.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là cùng nữ hài Cố Bạch thích có quan hệ, thật không biết là nữ sinh như thế nào, mới có thể đem Cố Bạch loại này xương cứng ăn đến gắt gao như vậy.
Nhưng khi La Nguyệt thật sự nhìn thấy nữ hài kia, tức khắc minh bạch vì cái gì Cố Bạch sẽ vì cô ấy mà thần hồn điên đảo.
Nữ sinh này lớn lên thật xinh đẹp a, trứng ngỗng mềm mịn khuôn mặt, mắt hạnh lại to lại sáng, cười rộ lên sẽ cong thành vầng trăng non, làn da lại trắng lại sáng, sáng đến mức có thể nhìn rõ lông tơ trên mặt.
Này còn không phải mối tình đầu trong lòng mỗi nam sinh sao. Không biết Cố Bạch tiểu tử này có hay không thành công tỏ tình, bất quá xem bộ dáng ngày thường không hiểu phong tình như vậy tám phần nữ hài như vậy sẽ chướng mắt hắn a.
La Nguyệt quyết định quạt gió thêm củi một phen, cô nàng thừa dịp Cố Bạch đi thay quần áo liền cùng thiếu nữ nói chuyện.
*
Quạt gió thêm củi: ý chỉ giúp thêm trợ lựcLa Nguyệt tiến lên, tặc hề hề nói với Trình Kim Kim:
- “Cố Bạch hôm nay đi làm đều là cứ một phút lại nhìn thời gian đâu, tôi liền biết cậu ta khẳng định là chờ cậu.”
Trình Kim Kim có chút kinh ngạc:
- “Cô nhận thức tôi sao?”
- “Sao có thể không nhận thức, Cố Bạch chính là mỗi ngày nhắc đến cậu mãi đâu.”
La Nguyệt nghĩ thầm này cũng không tính nói dối, Cố Bạch cái kia hũ nút, đánh cũng không kêu đau, ngày thường đều đối xử lãnh đạm với cô nàng trừ công việc ra đều sẽ không chủ động nói chuyện, nhưng từ ngày đó hỏi nữ sinh thích đồ vật liền phá lệ hỏi về cách làm nữ sinh vui vẻ.
- “Nhắc mãi tôi?”
Trình Kim Kim có chút tò mò:
- “Anh ấy đều nói gì về tôi thế?”
La Nguyệt nói:
- “Nói nhiều đi, cậu ta lần trước còn đặc biệt hỏi tôi muốn như thế nào chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho nữ sinh.”
- “Lễ vật?”
Trình Kim Kim kinh ngạc nói:
- “Nhưng anh ấy hôm qua không có tặng tôi lễ vật a?”
- “Kia có thể là quên mang theo? Lễ vật kia cậu ta tốn rất nhiều tâm tư mới làm ra được đâu.”
La Nguyệt bĩu môi, tiếp tục nói:
- “Cậu hẳn là biết đi, cậu ta lần trước không chú ý cắt phải tay bị thương, tiểu tử kia tay bị thương như vậy còn kiên trì để làm lễ vật đâu.”
Lúc này Cố Bạch đã thay xong quần áo đi ra, La Nguyệt tức khắc ngậm lại miệng.
- “Đi thôi.”
Cố Bạch rũ mắt nói.
Nói xong hai người liền chào tạm biệt La Nguyệt đi ra khỏi tiệm.
Hôm nay thời tiết phá lệ tốt đẹp, ánh nắng tươi sáng, ngày mùa hè dương quang trùm lên người cũng không gây nóng bức, ngược lại ấm áp.
Đối diện tiệm kem chính là một công viên nhỏ, rất nhiều người lớn mang theo trẻ em ra tản bộ, bốn phía một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.
Hai người sóng vai đi tới, thời tiết cũng không nóng, Cố Bạch trên trán lại khẩn trương ra một tầng mồ hôi mỏng. Trên người thiếu nữ tỏa ra mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt, dễ ngửi làm hắn tâm phiền ý loạn.
Muốn nói chuyện gì đó, Cố Bạch ở trong lòng thầm mắng chính mình lời nói vụng về, suy tư nửa ngày mới mở miệng:
- “Em ăn cơm trưa chưa?”
- “Còn không có đâu, nếu không chúng ta tìm một tiệm ăn chút gì đi.”
Kỳ thật Trình Kim Kim 10 giờ sáng mới rời giường, ăn cơm sáng, hiện tại không đói bụng. Nhưng cô nghĩ đến Cố Bạch khẳng định chưa ăn cơm trưa.
Hai người tùy ý mà tìm một quán mì nhỏ, gọi hai chén mì thịt bò cùng rau thơm, Cố Bạch tranh trước thanh toán tiền.
Hắn liền một tiệm ăn hẳn hoi cũng không thể mang cô đi ăn, lại như thế nào để cô trả tiền đâu? Cố Bạch áp xuống trong lòng chua xót, trầm mặc giúp Trình Kim Kim lau ghế dựa, lại lau cái bàn, mới để cô ngồi xuống.
Trình Kim Kim nhìn trước mặt thiếu niên vì cô bận trước bận sau, tâm giống như bị nghẹn lại, lời nói nghĩ tốt lại không nói lên lời.
- “Làm sao vậy?”
Cố Bạch xem cô bộ dáng không mấy hứng thú, cho rằng cô ngại quán mì này quá tồi tàn, hắn đếm đếm tiền trong ví, hắn còn tiền đi cửa hàng có thể diện chút, chỉ là tiền cơm tháng này liền phải kiếm lại một lần nữa.