Chương 2

Ngày diễn hôm sau, Lạc Thức Vi đến sớm nhất, thậm chí so với chuyên viên trang điểm cho nhóm còn sớm hơn.

Cậu mặc xong trang phục của mình, bắt đầu chăm chỉ đọc lời kịch, tập trước. Nhân viên công tác đi tới đi lui mà không có một ai chú ý đến cậu.

Thậm chí đến chuyên viên trang điểm đến sau, cũng không thèm liếc cậu.

Rốt cuộc, Nguyên đạo có bộ kịch này, tất cả các diễn viên tham gia đều là những nhân vật có tên tuổi.

Lạc Thức Vi, chỉ là một tiểu nhân vật nổi trên trang web mà thôi, còn không bằng một tiểu minh tinh tuyến mười tám.

Ít nhiều thì đây là bộ phim của Nguyên đạo, chỉ xem trình độ, không xem tên tuổi, vì vậy mà cậu mới có vai diễn thích hợp, tranh thủ được một nhân vật nhỏ có 10 phút diễn.

Đến nơi của Nguyên Diệc Kỳ quay chụp phim ảnh, không biết là do quá may mắn hay là do quá mức bất hạnh.

Lạc Thức Vi đối với chuyện của nguyên thân trải qua không có nhiều đánh giá, bởi vì cậu bị kịch bản trong tay hoàn toàn hấp dẫn.

“Oa, hệ thống, bộ phim bl này thật mạnh dạn, tôi là một thẳng nam lại phải câu dẫn tra công trong phim.” Hệ thống: "Cậu có thể lựa chọn từ bỏ."

“Không, tôi muốn diễn, tuy rằng tôi là một thẳng nam, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, đánh bại vai ác cứu vớt thế giới, đem ánh sáng chiếu vào mảnh đất này, tôi cái gì cũng có thể diễn.”

Lạc Thức Vi dừng một chút, thật cẩn thận bổ sung thêm một câu: “Cho nên hệ thống tôi diễn tốt có khen thưởng gì không.”

"..."

Hệ thống lần đầu tiên thấy ký chủ ồn ào như vậy, thế nhưng vô cùng nhân tính hóa tạm dừng một chút, sau đó là âm thanh máy móc phát ra:

"Tuyên bố thay đổi nhiệm vụ, không OOC tính cách nguyên thân, thành công quay chụp bộ phim, thành công sẽ khen thưởng: giải khóa kinh nghiệm của người đi trước ; thất bại: mạt sát."

4 chữ cuối cùng mang theo hơi thở khủng bố.

Lạc Thức Vi bặm môi, một hồi lâu sau lẩm bẩm một câu: “Không sao cả, dù sao đã chết một lần, lần này thông qua liền lấy được kinh nghiệm, không thông qua lại chết một lần cũng không lỗ.”

Cậu học xong lời kịch, nhìn thoáng qua điện thoại, không sai biệt lắm là thời gian quay chụp phim, Lạc Thức Vi nhắc lại kịch bản. Một nhân viên trang điểm đi qua, cậu học nguyên thân bộ dáng thẹn thùng, cười: “Chào anh, tôi đóng vai Nam Nghiên, tên là Lạc Thức Vi. Phiền anh có thể giúp tôi trang điểm không?”

Cậu sắm vai một học sinh, không cần trang điểm quá đậm, chỉ cần nhẹ nhàng ở trước màn ảnh, trông sao cho có tinh thần là tốt, cho nên không phải quá phiền toái.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, chuyên viên trang điểm kia không quay đầu nhìn cậu lấy một cái, một bên ghét bỏ, giọng điệu không kiên nhẫn: “Còn rất nhiều nhân vật quan trọng chưa có trang điểm, nào đến lượt vai phụ như cậu, cậu cứ chờ đi.”

Mọi người đều chưa trang điểm xong? Đương nhiên không phải.

Những nhân vật quan trọng đều có chuyên viên trang điểm riêng của mình, nhưng không có quan hệ gì, móc lối với diễn viên nổi tiếng càng sớm càng tốt, đến được tiểu diễn viên không có danh khí như cậu, ai rảnh quan tâm?

Những người khác chỉ nhìn thoáng qua phía bên này, mắt hàm mỉa mai, căn bản lười để ý.

Lạc Thức Vi thấy vậy, mắt trông mong nhìn đối phương, chỉ có thể mếu máo, oán giận nói: “Ca, giới giải trí dẫm thấp nghênh cao, khi đóng phim bị đến trễ thì Nguyên Diệc Kỳ sẽ bị vô tình đuổi ra khỏi đoàn phim.”

"Cậu có thể bỏ cuộc."

“Không được, tôi còn phải tồn tại để về nhà, tiếp tục sự nghiệp dang dở.” Lạc Thức Vi vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng điều chỉnh tâm thái.

Giới giải trí đều là như vậy, vai phụ bị chèn ép, coi khinh là không thể tránh được, cùng bọn họ tranh luận là một hành vi không ý nghĩa, không bằng nghĩ cách, một là chính mình tự trang điểm, hai là sang tổ B cầu cứu Vệt Kiều.

Lạc Thức Vi thầm nghĩ.

Đúng lúc này cửa phòng hóa trang mở ra, mọi người theo bản năng nhìn qua, liền thấy một trong hai nam chủ của bộ phim cùng trợ lý đi ra.

Anh thân hình cao lớn, tây trang phẳng phiu, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất thành thục tao nhã, quả thực giống tổng tài từ truyện bước ra.

Đây chính là ba lần ảnh đế - Cố Du, đã xuất đạo nhiều năm, thu hoạch vô số giải thưởng lớn nhỏ, trong nước phân lượng vô cùng cao, chỉ thiếu một giải quốc tế lớn.

Mà anh lần này tham gia vào tác phẩm của Nguyên Diệc Kỳ “Vượt rào” chính là hướng về tác phẩm lớn kia của quốc tế.

Anh vừa bước ra, không khí phòng trang điểm lạnh như băng, nhân viên công tác lập tức tiến lên nịnh nọt lấy lòng, ngay cả những diễn viên, minh tinh hạng nhất, lúc này mỗi người đều có thái độ nhiệt tình lại lễ phép.

Đúng lúc này, Cố Du lướt qua mọi ánh mắt, trùng hợp dùng ánh mắt của mình tại chỗ thanh niên trong góc. Lạc Thức Vi cầm kịch bản trên tay, thấy anh nhìn mình liền tay chân luống cuống, khuôn mặt tinh xảo mờ mịt, bởi khi thức đêm và ánh mắt phiếm hồng cực kỳ giống con thỏ bất lực, ngoan ngoãn lại vô hại.