Chương 18

Cậu nói xong lập tức tắt điện thoại, sau đó vẻ mặt lộ ra biểu tình thê lương lại kiên nghị, nhìn Cố Du nói: “Cố lão sư, hiện tại tâm nguyện duy nhất của tôi là có thể quay xong “Vượt rào” báo đáp Nguyên đạo, như vậy tôi chết cũng nhắm mắt. Lời còn lại không cần nói, một người sắp chết như tôi cái gì cũng không muốn nghe.”

Cố Du biểu tình hóa đá.

Thanh niên biểu tình rất chân thật, nhưng lời nói ra lại vô cùng hoang đường. Trong thời gian ngắn anh không phân biệt thật giả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Thức Vi rời đi.

Lạc Thức Vi vừa có khuôn mặt thương tâm ngay lập tức liền biến thành bình tĩnh, thậm chí muốn hát.

Cùng cậu đọ trình độ, đây chính là tôn nghiêm của nam nhân sao có thể thua?

Cậu đem kính viễn vọng ném vào túi, sau đó móc ra kịch bản, bắt đầu bước đến xe của Việt Kiều, nhỏ giọng nói: “Thống ca, tôi bấm tay tính toán, tiểu trợ lý chắc chắn vừa mua cơm xong.”

Lạc Thức Vi tươi cười xán lạn, như là vô tình: “Ca, em đến tìm anh diễn tập, có một đoạn không hiểu. A, anh ăn cơm ở đây sao?”,

Bước vào đều là mùi đồ ăn.

Một bàn toàn mỹ vị, đều là đầu bếp có tay nghề, cùng với cơm hộp mà mọi người bên ngoài ăn như trời với đất.

Việt Kiều đang xem kịch bản, đồ ăn trước mắt coi như không thấy. Nghe được thanh âm của cậu, nam nhân hơi ngước mắt. Tầm mắt quạnh quẽ dừng trên người cậu, khóe môi hơi nhếch, muốn cười nhưng kìm lại, lạnh lùng nói:

“Cậu không hiểu tiếng địa phương, sao không tìm đến Nguyên đạo mà cậu sùng bái, lại hạ mình đến chỗ một minh tinh kỹ thuật diễn không đủ?”

“Gia hỏa này, lời này chính là ngươi nói, không phải ta. Nếu làm fans nghe thấy ta còn không phải rời khỏi giới giải trí sao?”

Lạc Thức Vi lẩm bẩm một câu, đi ra ngoài: “Tôi tìm Nguyên đạo.”

“Đứng lại.”

Việt Kiều mặt trầm xuống, toàn bộ không gian như kết băng.

Lạc Thức Vi ngoan ngoãn quay đầu lại, ánh mắt trông mong nhìn anh.

Việt Kiều chỉ vị trí bên cạnh bàn ăn, lạnh buốt nói: “Ngồi xuống ăn cơm. Nếu tôi thấy cậu bám mãi không buông anh ta thì đánh gãy chân cậu.”

“A… Đã biết, ca.” Lạc Thức Vi ngồi xuống liền bắt đầu ăn.

Người đại diện kia cười cười: “Thật là, anh biết rõ cậu ấy đến cọ cơm, còn mỗi ngày đều quản cậu ấy làm gì.”

Việt Kiều không kiên nhẫn nhìn cô một cái, ý mười phần cảnh cáo, như là nói ít nói nhảm, anh là nguyện ý.

Lạc Thức Vi nuốt miếng thịt trong miệng xuống, còn không quên ngẩng đầu cảm ơn Mai Vân Đình: “Cảm ơn Mai tỷ, hôm nay còn cố ý chọn món em thích.”

Việt Kiều không ăn thịt, trên bàn lại toàn món mặn, ai chuẩn bị là biết ngay.

Mai Vân Đình nghẹn một hơi, rầm rì: “ Tôi đã nói rồi, từ nay về sau cậu lúc nào cũng có thể đến, anh ta chịu ăn cơm cùng cậu nên mới thưởng cho cậu.”

Rốt cuộc cũng là nhờ Lạc Thức Vi ăn cơm cùng. Trước kia Việt Kiều một chút đồ ăn cũng không chạm vào, anh gần như đối đãi nặng nề với chính mình, mỗi ngày đều chỉ ăn một chiếc bánh mì, còn dùng loại thuốc kia.

Sau khi cậu đến, Việt Kiều ít nhất giống con người hơn một chút.

Lạc Thức Vi ăn một cách say mê.

“Ca, thấy không, đây mới là cách sinh tồn: Ôm đùi ôm đến cuối cùng, cái gì cũng sẽ có! Chỉ cần dẻo miệng, đến cả Mai Vân Đình siêu hung dữ cũng đều đối đãi với ngươi rất ôn nhu!”

“…” Hệ thống bắt đầu nghĩ lại, cậu rốt cuộc là từ đâu đến mà lại nghĩ mình là thẳng nam.

Việt Kiều nhìn cậu ăn uống thỏa thích, khóe môi giơ lên. Biết rõ gia hỏa này đến cọ ăn, nhưng nhìn cậu ăn, tâm tình phảng phất đều sung sướиɠ hẳn lên.

Thấy Lạc Thức Vi ăn uống đã không sai biệt lắm mới hỏi: “Mai tỷ mấy ngày trước đã an bài cho cậu một chiếc xe, sao không thấy cậu đi?”

Trên thực tế cậu đã đi một lần hơn nữa còn đâm một người.

“Đi không tốt, ca, về sau vẫn là nhờ xe của anh để về, được không?”

“Muốn đi thì cứ đi.”

Việt Kiều nhàn nhạt nói nhìn như không có cảm xúc gì nhưng khóe môi lại giương lên trong một chớp mắt.

Sau đó liền bị áp lại.

Không thể để tiểu hỗn đản này nhìn ra cảm xúc, bằng không không thể quản được cậu ta.

Người đại diện xoay đầu đi, đối với hành vi ấu trĩ này như không nhìn thấy.

“Ngươi không đem chuyện của Đái Vi nói cho anh ta?” Đây chính là cơ hội khó có được để bán thảm, đây chính là cơ hội nói xấu Nguyên Diệc Kỳ.

Lạc Thức Vi phá lệ bình tĩnh.

“ Trước Kia không nói, hiện tại không nhất định có thể ly gián bọn họ, muốn chơi thì phải chơi lớn.”

Nhưng trưa hôm sau khi kết thúc công việc, cậu vẫn không đi nhờ xe, bởi vì khi chuẩn bị đi cậu bị Lý biên kịch chặn đường.

Lạc Thức Vi dùng chiêu bài tươi cười đối với anh ta: “Lý ca?”

Lý Đãi cao lớn, từ trên cao nhìn xuống cậu phá lệ lãnh đạm, nửa câu hàn huyên cũng không có, chỉ nói: “Nguyên đạo ở trong xe chờ cậu.”

“…Nga.”

“Ca, ngươi xem biên kịch thật hung dữ, hắn là người duy nhất đối với khuôn mặt tươi cười của tôi không hề phản ứng, tốt, anh đã thu hút sự chú ý của tôi.”

Hệ thống chậm rì rì nói: “Ngươi đừng tìm đường chết, hắn là tay phải của Nguyên Diệc Kỳ.”

Lạc Thức Vi lập tức nhảy dựng: “Cái gì? Tay phải? Chính là một tiểu BOSS bên cạnh tiếp tay cho vai ác? Chính là người biết mặt thật của vai ác.

Được tôi sẽ chú ý, nhưng mà ca không sợ tiết lộ việc này sao?”

“…” Hệ thống vô ngữ, một lời khó nói: “Chủ thần cho ta nói 5 phần.”

Lần thứ hai phạm quy, đã rút đi 2 phần.

Lạc Thức Vi cười hì hì.

Cậu mặc quần áo đơn giản, lưng đeo balo, thoạt nhìn như một cậu sinh viên không biết sự đời.

Đi xuống dưới, cậu còn cố ý nhìn quanh một vòng, quả nhiên theo dõi ở bốn phía.

Lần trước tai nạn, vậy mà không có ai phát hiện ra.

Thật là đáng sợ.

Cậu bình tĩnh nghĩ kế hoạch đấu với vai ác.

Lạc Thức Vi thuận lợi tìm được Nguyên Diệc Kỳ, cậu kéo cửa xe, vẻ mặt vô hại: “Nguyên đạo.”

Nguyên Diệc Kỳ đang viết kịch bản.

Nam nhân mặc sơ mi trắng, quần âu đen, kính mắt bạc giúp hắn thêm phần văn nhã tri thức, ánh đèn tối tăm khiến làn da như phát sáng.

Notebook đặt trên đùi, ngón tay thon dài ưu nhã cầm bút máy thong thả viết từng hàng cốt truyện, không có nửa điểm dừng lại.

Hắn như là một vị học giả nghiêm cẩn. Nghe thấy Lạc Thức Vi nói, hắn chậm rãi buông bút, tùy ý nhéo qua khuôn mặt cậu: “Xem ra hôm nay cọ cơm của Việt Kiều, béo ra một chút.”

Hắn tùy ý nói, Lạc Thức Vi trong lòng nảy lên, mặt đầy ngượng ngùng: “Đúng vậy, cơm ngon quá, em không nhịn được mà ăn thêm một ít.”

“Tham ăn.”

Nguyên Diệc Kỳ cười nhẹ một tiếng, biểu cảm ôn hòa mà lời nói lạnh buốt: “Như vậy sao mà giống người đang mắc bệnh nan y đâu.”

Nan y…

Lạc Thức Vi biểu tình đọng lại.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, mới nói dối đã bị phát hiện, người này như gắn máy nghe trộm lên người cậu, nhất cử nhất động đều khó thoát khỏi tai mắt đối phương.

Hắn nghiêng đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu, mỉm cười hỏi: “Thật vậy chăng?”

Lạc Thức Vi: “…”

Như thế nào đáp lại đây? Dù thật hay giả đều sẽ OOC?