Chương 17

Những cảnh quay của “Vượt rào” đa số đều quay ở một thành phố.

Đây là một thành thị vô cùng mâu thuẫn. Nội thành cực kỳ phồn hoa, rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng đều được xây dựng ở đây. Nhưng mà bên cạnh lại là một khu phố cũ phá lệ cổ xưa, hoang vắng.

Bởi vì di tích lịch sử, khu phố cũ này còn giữ lại rất nhiều tàn tích của chiến tranh. Đi qua nơi này, không khí xám xịt, làm người ta cảm giác tâm trạng vô cớ áp lực.

Lạc Thức Vi đứng ở tầng cao nhất của phim trường, cầm kính viễn vọng nhìn về phía xa. Từ góc độ này có thể thấy tòa thành kia bất đồng với phong cảnh.

Giống như là “Vượt rào”, nhìn phồn hoa nhưng mà sau lưng lại hoang vắng tàn nhẫn.

“Nguyên Diệc Kỳ tuy rằng cực đoan lại tàn khốc nhưng thật sự là có tài…” Lạc Thức Vi lẩm bẩm một câu: “Hắn quá yêu thích nghệ thuật, cũng khó trách nhiều người bị lừa.”

Bởi vì năng lực quá mức đáng sợ.

Hắn phảng phất vĩnh viễn ở phía trước, khi người khác vì lợi ích mà tranh nhau vỡ đầu thì hắn đang đắp nặn cho tác phẩm nghệ thuật của hắn.

Người khác thấy giới giải trí danh lợi mù mịt, nhưng lại như trong mơ, không để hiện thực dính vào. Hắn, lại đem hiện thực nhập vào nghệ thuật.

Trong đầu cậu hiện ra khuôn mặt giả dối kia, bất cứ lúc nào cũng nho nhã mỉm cười, nhịn không được gặm móng tay, nói thầm một câu: “Oa, loại biếи ŧɦái này thật muốn xé rách da mặt, làm hắn ta mất bình tĩnh, xem hắn phẫn nộ.”

“Cụm cụp.”

Cửa tầng cao nhất bị mở ra, Lạc Thức Vi thuần phục đem biểu tình che giấu. Cậu quay đầu lại, lộ ra kinh ngạc: “Cố lão sư?”

Sao lại là Cố Du.

Vừa nhìn thấy anh ta, Lạc Thức Vi nháy mắt thấy tẻ nhạt vô vị, cũng lười phản ứng.

Cố Du đem vẻ mặt mất mát hiện ra, cười nói: “Tiểu Lạc, ngày mai cậu đóng máy rồi, có luyến tiếc gì không?”

Lạc Thức Vi phối hợp lộ ra biểu tình mất mát: “Cố lão sư…”

“Đừng khổ sở, tuy rằng cậu đóng máy có chút sớm, nhưng mà tôi còn có ý lúc trước. Chỉ cần cậu muốn, về sau còn rất nhiều vai diễn cho cậu.”

Cố Du vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhìn thanh niên nhíu mày, chỉ chỉ di động của cậu: “Đừng vội nói đáp án cho tôi, cậu nghe điện thoại đã.”

Bộ dáng kia chính là thái độ nắm chắc chiến thắng.

Lạc Thức Vi nghi ngờ nhìn dãy số trên điện thoại. Là một số lạ. Trước mặt Cố Du cậu bấm nghe.

Ngay sau đó một thanh âm táo bạo vang lên, dexiben cao đến nỗi xuyên thấu qua lỗ tai người nghe: “Lạc Thức Vi, đồ bạch nhãn lang, đổi di động đúng không? Tôi hiện tại đến công ty tìm cậu, fans cậu có giống cậu hay không, cái loại bất hiếu không xứng làm minh tinh.”

Ngang ngược, còn mang theo ý tứ uy hϊếp.

Lạc Thức Vi theo bản năng đem điện thoại dịch ra, cậu xoa xoa lỗ tai, chậm rì rì nghĩ, ra là có ý tứ này.

Gọi điện thoại chính là ba của nguyên chủ.

Đúng vậy, cậu xúi giục người đại diện đem thẻ ngân hàng ngừng, quyết đoán thay đổi số điện thoại.

Không nghĩ tới lão ta vẫn tìm được.

Cậu liếc mắt một cái nhìn Cố Du, không chút nghi ngờ đây chính là thủ đoạn của anh ta, thật là cấp thấp…

Không thể cùng Nguyên Diệc Kỳ so sánh được.

Lạc Thức Vi âm thầm phun tào.

Cậu đang chuẩn bị cắt đứt điện thoại, đầu bên kia lại thay đổi giọng là một người trẻ tuổi: “Ba, người bình tĩnh một chút, con cùng anh nói… Ca, em là Thức Tiêu, anh đừng trách ba nói chuyện khó nghe, trong nhà xảy ra chuyện anh có biết không?

Ngày đó thẻ của anh bị tạm ngừng, mẹ sợ anh có chuyện liền ra ngoài tìm anh lại bị tai nạn xe cộ… cả nhà tìm cách liên hệ anh, tiền thuốc men của mẹ cũng chưa trả, anh mau đến đây!”

Thanh âm này trong trẻo lại chứa vài phần suy yếu cùng ủy khuất như là cậu vô cớ gây rối, tuyệt tình vô cùng.

“Thống ca! Đây chính là đệ đệ hút máu trong truyền thuyết! Tôi mặc kệ, một nhà chỉ có thể có một bạch liên hoa thôi!”

Lạc Thức Vi nói, lỗ tai đã dựng lên, tỉ mỉ nghe.

Không giống như đang tức giận, mà giống như quan sát học tập.

Hệ thống: “…”

Đầu bên kia đã khóc lóc kể lể nửa ngày, đem con mẹ nó tình trạng như có người chết, thanh âm đều nghẹn lại rồi, còn không thấy được đáp lại, không khỏi nghi hoặc: “Ca? Ca có đang nghe không?”

Lạc Thức Vi có điểm cảm khái, nguyên thân sa đọa không thoát khỏi có liên quan đến gia đình này.

Dĩ vãng, chỉ cần đệ đệ và mẹ khóc lóc một chút, ba đen mặt đều làm nguyên thân đáp ứng hết yêu cầu.

Lạc Thức Vi cũng không phải lần đầu đổi số di động, ý đồ tránh né cái gia đình cực phẩm này, nhưng bọn họ là người một nhà, chỉ cần có huyết thống thì đừng bao giờ nghĩ đến cách thoát khỏi bọn họ.

Đáng tiếc, là nguyên thân không phải Lạc Thức Vi.

Lúc này, Cố Du cũng ôn thanh nói: “Tiểu Lạc, mẫu thân cậu bị tai nạn xe nghiêm trọng, tôi sẽ giúp cậu an bài, bà ấy sẽ không có việc gì.”

“Cố lão sư…”

Lạc Thức Vi hơi rũ mắt, vành mắt dần phiếm hồng, một bộ dáng chịu cảm động vô cùng đáng thương.

“Tiểu Lạc, vô luận trước kia cậu cùng gia đình có không hòa hợp, nhưng họ vẫn là người thân của cậu. Tôi nghĩ cậu cũng nên đi xem bọn họ như thế nào, cũng nên cho họ một cuộc sống đầy đủ.”

Cố Du thâm trường ám chỉ.

“Ca, sao anh ta không biết xấu hổ vậy?” Lạc Thức Vi trong đầu bực tức: “Hắn ta vì muốn bao dưỡng tôi đúng là thủ đoạn nào cũng phải dùng được. Hắn khẳng định tôi là tiểu bạch thỏ, không thể cắn trả ?”

Hệ thống: “Cậu hiện tại chính là sắm vai tiểu bạch thỏ.”

“Tôi mẹ nó cùng vai chính, cùng vai ác giả là bạch liên hoa. Anh ta chỉ là một con cá mặn đáng thương sao có thể diệt trừ vai ác?”

Cậu ứng phó vai ác đã đủ khó khăn, còn bị cái gia đình này làm phiền.

“Tiểu Lạc?”

“Ca ca, bên cạnh anh có người sao. Mẹ được cứu rồi!”

Lạc Thức Vi ngẩng đầu nhìn Cố Du, hốc mắt phiếm hồng, hai mắt rưng rưng, sau đó nghẹn ngào một tiếng, nói chuyện với đệ đệ: “Thức Tiêu tiền thuốc men anh đã nhờ được người giúp, nhưng sau này em đã trưởng thành, có thể gánh vác được một phần trách nhiệm không?”

Lạc Thức Tiêu: ???

Không nghĩ tới thanh âm này so với hắn còn bi thống, còn thê thảm hơn, Lạc Thức Vi bắt đầu luống cuống: “Ca, anh có ý gì?”

Lạc Thức Vi tiếng nói hơi khàn, nhẹ giọng nói: “Anh mắc bệnh nan y, không bao lâu sẽ không còn. Hiện tại công ty muốn hủy hợp đồng với anh. Không biết khi nào anh sẽ chết, đệ đệ, về sau ba mẹ đều giao cho em.”