Chương 12

Việt Kiều tựa như ý thức được ngữ khí của mình có chút quá độ, anh thấp giọng ho một tiếng, khuôn mặt lạnh nhạt trắng tuyết nhợt nhạt hiện lên một mạt đỏ ửng, lại nghiêm trang giải thích:

“Tôi không có bực bội, cậu không cần suy nghĩ vớ vẩn. Nguyên đạo có ý tưởng rất hay, anh ấy giúp cậu và Cố Du có thêm sự tương tác, có thể gia tăng cảm xúc khi diễn. Nhưng tôi sợ cậu lịch duyệt quá ít, dễ bị trầm mê, cho nên, tránh làm cậu bị rơi vào vòng xoáy này, tôi sẽ thường xuyên giữ cậu lại bên người, thường xuyên đôn đốc xúc tác khả năng của cậu, có biết không?”

Giống như có người nói anh bực bội, không đánh đã khai là tốt sao?

Lạc Thức Vi sắp không nhịn được cười rồi!

Việt Kiều người này, vừa nhìn thì như là tuyết trên núi, lạnh lùng vô cùng, nhưng khi quen thuộc liền phát hiện, anh ấy rất chân thành, đôi khi còn ấu trĩ như tiểu hài tử.

Cậu vẻ mặt chân thành mà dỗ anh:

“Việt ca đối với em tốt em đương nhiên là biết, anh chính là một người anh thân thiết, duy nhất, em sẽ không hoài nghi anh.”

Nói xong còn dỗ hệ thống một chút:

“Thống ca, đây đều là vì dỗ nam chủ thôi. Ở trong mắt tôi anh ta chính là một tiểu hài tử cần một người cha tốt để che chở, chỉ có ngươi là ca ca ta yêu quý nhất!”

“…” Hệ thống chậm rì rì nói: “Cậu vừa nói, liền giống một cái tra nam.”

Lạc Thức Vi nhất quyết không nhận.

Việt Kiều không biết, đệ đệ Lạc Thức Vi của anh nơi nào cũng tính toán nhiều thứ để che chở cho anh.

“Phía trước có phải Đái Vi mời cậu ăn cơm hay không?”

Lạc Thức Vi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Mai- người đại diện luôn nhìn cậu không vừa mắt, không nhịn được cũng mở miệng nhắc nhở: “Nữ nhân kia không phải có ý tốt, không muốn bị lừa thì cách xa cô ta ra.”

Cô luôn luôn sảng khoái nhanh nhẹn, hai ba câu liền nói ra toàn bộ nội tình của Đái Vi, cùng với lời nói của Cố Du cũng không sai khác lắm.

Chính là thủ đoạn ti tiện, ăn cháo đá bát.

Việt Kiều trấn an, nói: “Không cần lo lắng, tôi đã đem chuyện này nói cho Nguyên đạo, anh ấy sẽ không mặc kệ loại diễn viên nhân phẩm bại hoại trong đoàn phim.”

“… Ca nói cho Nguyên đạo?” Lạc Thức Vi biểu tình vi diệu.

Việt Kiều: “Đương nhiên.”

Lạc Thức Vi nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, không nhịn được thở dài.

Việt Kiều …cùng Nguyên Diệc Kỳ đúng là hai thái cực.

Anh xuất thân từ một gia đình có thế lực, tuy tính tình quái gở, nhưng lại nhận được cách giáo dục tốt đẹp. Thế nên bản tính thật ra là đơn thuần chính trực, mặc dù ở trong thế giới giải trí vàng son, vẫn không thể quen được sự dơ bẩn ở trong đó.

Người như vậy diễn vai Thẩm Độ Thu đã nhìn thấu thế giới, khó khăn đúng là không nhỏ.

“Cậu than thở cái gì?”

“Bởi vì tôi có dự cảm không lành” Lạc Thức Vi nói: “Ca, đánh cược đi, chuyện này không như ca đã nghĩ, anh cùng Nguyên đạo nói chuyện này, không chỉ không loại được người này ra đoàn phim mà còn có phiền toái hơn nữa.”

Việt Kiều hơi nhíu mày, người đại diện cũng là kinh ngạc, hỏi: “Sao lại có phiền toái? Cậu làm sao mà biết được?”

“Dự cảm đi…”

Lạc Thức Vi đối mắt với anh, nhẹ nhàng cười cười: “Việt ca, đánh cược không? Ai thắng sẽ được mời một bữa ăn.”

Người đại diện thò qua, nói: “Tôi cùng cậu đánh cược, tôi cũng muốn biết xảy ra chuyện gì, nếu thua, tôi phụ trách giải quyết kế ước của cậu với công ty, còn đem cậu thu vào dưới trướng.”

Việc người đại diện của cậu làm được Nguyên đạo đồng ý, nhưng Nguyên đạo là thật lòng không biết người nọ tâm thuật bất chính. Mai Vân Đình tuy rằng miệng nói chán ghét bạch liên hoa nhưng vẫn nghĩ cách giúp cậu thoát ra.

Lạc Thức Vi đương nhiên vui cực kì:

“Một lời đã định.”

Mặc dù trong nguyên tác chưa giải khóa về Đái Vi, nhưng Lạc Thức Vi vẫn có được không ít tin tức.

“Việt Kiều nói là Nguyên Diệc Kỳ không biết? Tôi không tin. Hắn ta là loại đem hết thảy khống chế trong tay, sao có thể hoàn toàn không biết gì cả.

Hiện tại Việt Kiều đem sự tình nói ra bên ngoài, hắn ta sẽ làm gì? Nếu hắn không xử lí, khẳng định sẽ ảnh hưởng hình tượng trong lòng Việt Kiều cùng đại chúng.”

Hệ thống: “Cái này không phải do cậu muốn sao?”

“Nhưng mà tôi cảm thấy, sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nếu chỉ là một nữ xứng, chắc chắn Nguyên Diệc Kỳ sẽ trục xuất cô ta để làm yên lòng Việt Kiều. Thống ca, ngươi không đến mức không cho ta biết truyện liên quan đến cô ta đi? Tôi đoán sau này cô ta còn có mặt…”

Nhưng tâm tư của vai ác quá quỷ quyệt, cậu đoán không ra hắn ta sẽ làm thế nào.

Từ đó về sau, Lạc Thức Vi luôn cố ý hoặc là vô tình quan sát Đái Vi, xem phản ứng của cô để xem hành động của Nguyên Diệc Kỳ.

Thấy được, tuy rằng không biết đại BOSS kia làm cái gì, nhưng Đái Vi phản ứng rất bất thường, cô liên tục NG, Lạc Thức Vi cùng cô đối diễn chưa một lần hoàn thành.

Lại là một lần NG, nhìn tinh thần hoảng hốt của cô, Lạc Thức Vi thử thăm dò: “Vi Vi tỷ, tỷ có khỏe không?”

Đái Vi đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt phiếm đỏ, gần như thù hận nhìn cậu, cười lạnh một tiếng, nói: “Được cậu ban tặng sao có thể không tốt.”

Lạc Thức Vi đem sự việc này nói cho Việt Kiều, anh hiểu rõ gật đầu, nói: “Đừng lo lắng, là do Nguyên đạo đưa ra giải ước với cô ta, thậm chí gấp đôi tiền hợp đồng, cô ta đã từ bỏ, nhưng…”

Anh nhẹ nhàng cong môi: “Cô ta vì đoạt nhân vật đã làm ra việc táng tận lương tâm, nên trả giá.”

Trong Việt Kiều, rõ ràng là ác giả ác báo, Nguyên đạo cũng không làm gì được, vị này là một nghệ thuật gia hoàn mỹ không chịu được vết dơ này.

Lạc Thức Vi ngẩn người có chút hồ đồ sờ đầu.

Chẳng lẽ cậu đã đoán sai? Việt Kiều được Nguyên Diệc Kỳ trấn an, thực sự Đái Vi bị trục xuất ra khỏi đoàn phim?

Việt Kiều thấy cậu không nói lời nào, ngược lại khẽ cười một tiếng, trấn an nói: “Đừng khổ sở, không có cái đánh cược này, tôi cũng sẽ không để Mai Vân Đình làm gì cậu.”

Đệ đệ của anh, để bên người vẫn là an tâm nhất.

Lạc Thức Vi cũng không hề rối rắm: “Được, cảm ơn Việt ca.”

Mai Vân Đình đi tới, kêu một tiếng: “Lời hay đều là cậu nói, còn tôi là người xấu.”

Cô nói, đem khóa xe ném đến trong tay Lạc Thức Vi, nói: “Người đại diện bên cậu nói, nhà của cậu, khách sạn, xe SUV của cậu không được dùng… Từ từ, cậu có bằng lái?”

“Có.”

Lạc Thức Vi mặt đầy ngoan ngoãn: “Cảm ơn Mai tỷ.”

“Y, mồm cậu thật ngọt.” Mai Vân Đình thổn thức: “Hiện tại nam hài đều như vậy sao, so với tiểu cô nương còn nũng nịu hơn.”

Nhưng nói vậy, cô cũng rất hưởng thụ.

Lạc Thức Vi với lễ vật này cũng hưởng thụ.

Cậu dựa vào bản tính không biết xấu hổ, nhận chìa khóa. Trưa hôm đó kết thúc công việc liền đi thẳng ra chỗ gara, bóng dáng vui sướиɠ.

Nam nhân nào không thích xe? Tuy không phải quý báu nhưng cầm lái thật sảng.

Lạc Thức Vi khoe khoang đắc ý: “Thống ca, đáng tiếc ca không có cơ thể, bằng không tối nay, tôi sẽ đưa ca đi hóng gió.”

“ha hả.”

Lạc Thức Vi đánh xe ra bên ngoài: “Phanh--!”

Cái gì vậy?

Cậu thấy hoa mắt, sau đó là một vật thể va chạm với cậu.

Dưới tầng hầm tối lại phá lệ rõ ràng.

“Mình đâm người??”

Cậu hoảng sợ, vội từ trên xe nhảy xuống, sau đó thấy được một góc áo của nữ nhân.

Cô nằm ngửa, tóc đen xõa ra không nhúc nhích, máu tươi theo chân chảy xuống, đỏ chói mắt.

Không rõ sống chết.

Lạc Thức Vi không nghĩ tới cậu vừa mới lái xe liền vui hóa buồn, nhìn gương mặt kia, thanh âm gian nan: “…Đái Vi?”

Thế mà là Đái Vi?

Cậu gϊếŧ Đái Vi?

Thanh niên đại lão choáng váng, cậu lui về sau hai bước, một cái lảo đảo, lại không ngã trên mặt đất, mà ngã xuống một l*иg ngực ấm áp.

Hương trà nhàn nhạt, nam nhân ôn nhu, thanh âm mềm nhẹ dừng bên tai cậu, mang theo hương vị làm người khác an tâm: “Đừng sợ, không cóc việc gì.”

Lạc Thức Vi trì độn mà quay đầu lại nhìn, thấy gương mặt thanh nhã vô song, giờ phút này, Nguyên Diệc Kỳ thánh khiết như từ trên trời xuống trần gian, cứu vớt con nai lạc đường.

Bờ môi cậu run rẩy, nuốt xuống lời mắng chửi bên miệng.