Chương 11

Sự việc về tai tiếng đã được giải thích rõ ràng, Lạc Thức Vi nhìn như nhẹ nhàng nhưng thực chất trong lòng đang không ngừng chửi mắng Nguyên Diệc Kỳ.

Đại BOSS này được nhiều người yêu quý, trách không được nhiều nhiệm vụ giả đều bại trong tay hắn, người bình thường sao có thể thắng loại quái vật này???

“Thống ca, ngươi xác định cái thân thể yếu đuối này của ta có thể đánh thắng được vai ác sao? Hiện tại nội dung trong nguyên tác còn chưa được giải khai toàn bộ, vai ác ở trong tối, ta ngoài sáng, ta cảm thấy ta có thể chết lúc nào không biết…

Hệ thống xác định không cho ta bàn tay vàng nào sao? Ta không cầu ma thuật hay gì khác, hay là cho ta một lần sống lại?”

Lạc Thức Vi bắt đầu điên cuồng đòi hỏi.

“Không được. Quy tắc của thế giới, cấm sử dụng kỹ thuật ngoài không gian, cậu chỉ có thể dựa vào khả năng của mình.”

Hệ thống ngừng một chút, ngữ khí quỷ dị bổ sung một câu: “Cùng với cái sự không biết xấu hổ của cậu.”

Lạc Thức Vi: ???

Thống ca, ngươi nói trắng ra vậy là tốt sao??

Cậu định nói thêm, không buông tha cơ hội tốt để chiếm chỗ từ hệ thống này, kết quả lại bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy.

Là tin tức của người đại diện trên Wechat.

Thấy được, người đại diện của cậu lười không muốn gọi điện nói chuyện với cậu, trực tiếp dùng Wechat nhắn: Tôi vì cậu mà lấy một vé tham dự một sự kiện lớn, ngày 30 tháng này cậu cùng Cố Du lấy thân phận khách quý tham gia “Những công việc đóng phim” cùng Cố Du câu lấy quan hệ, về sau cậu có nhiều chỗ tốt, có biết hay không?”

Lạc Thức Vi: “…Mẹ nó, nếu là tiết mục cọ nhiệt độ không phải cũng là quá nhanh sao, mới vừa có tai tiếng liền có thư mời?”

Đây chính là chương trình nổi tiếng, nếu là Lạc Thức Vi trước kia mơ cũng không dám, hiện tại dễ như trở bàn tay lấy được…

Lạc Thức Vi theo bản năng nhìn qua phim trường bận rộn, Cố Du đang chuẩn bị màn diễn tiếp theo, Nguyên Diệc Kỳ cùng Việt Kiều đang thấp giọng thảo luận với nhau. Trong không khí ồn ào, cậu ngồi ở nơi này như có một loại cảm giác tách biệt yên lặng.

Rõ rằng đang cùng Việt Kiều nói chuyện với nhau, nhưng mà Nguyên Diệc Kỳ nhạy cảm như lắp radar, đảo mắt qua Lạc Thức Vi, thong dong ngẩng đầu nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau.

Nguyên Diệc Kỳ đứng trong một góc, phía sau là một mảng tối hắc ám, ánh đèn không chiếu được đến đây, cặp mắt màu xanh xám kia có vẻ thần bí mà lạnh nhạt, không có một tia ấm nào.

Lạc Thức Vi ý thức được, giờ phút này Nguyên Diệc Kỳ mới là chân thật nhất.

Nhưng ngay giây tiếp theo, nam nhân cong môi cười, trong mắt ôn nhu xua tan lạnh lẽo, như biển rộng thanh triệt trong suốt. Hắn đối với Lạc Thức Vi chớp chớp mắt, khuôn môi lúc đóng lúc mở, ưu nhã không tiếng động: Cố lên.

Ha, lần đi sự kiện này cùng với Nguyên Diệc Kỳ không thoát được quan hệ! Chỉ có hắn ta lặng yên không một tiếng động bày ra một tầng bẫy rập, chậm rãi đem cậu đẩy xuống, cố tình để người ta biết rõ nguy hiểm nhưng không thể quay đầu.

Lạc Thức Vi nghiến răng, trên mặt lại giơ lên một nụ cười xán lạn, cậu nhanh chóng đáp lại đối phương: Cảm ơn nha~

Nguyên Diệc Kỳ không dự đoán được cậu phản ứng như thế, đôi mắt hiện lên nét kinh ngạc.

Lạc Thức Vi đã nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của đối phương,.

Ha hả, cậu đương nhiên sẽ cố rồi, đánh không lại tên quái vật như hắn ta sao?

Đối phó với Nguyên Diệc Kỳ cần có đối sách rõ ràng hơn, nhưng cậu có người đại diện không cùng phe với mình, Lạc Thức Vi tính toán mau chóng xử lí cái phiền toái này, miễn cho sau này bị hố.

Cho nên, cậu quyết định cự tuyệt nghe theo sự sắp xếp của đối phương đã nhắn trên Wechat.

Đối phương hiển nhiên không dự đoán được cậu sẽ làm như vậy, cứ nghĩ với chuyện tốt như này cậu sẽ không cự tuyệt, lập tức kinh ngạc mà nhắn một câu: “Cậu bị điên sao Lạc Thức Vi, giả thanh cao làm cái gì? Đừng quên đệ đệ cậu còn đang chờ tiền của cậu để du học.

Huống chi giữa chúng ta có hiệp ước, nếu cậu cự tuyệt sự an bài của công ty sẽ phải bồi thường gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng.”

Lạc Thức Vi mặt không biểu cảm: “Cút, chờ giải ước đi.”

Tiền vi phạm hợp đồng thì sẽ có tiền vi phạm, dù sao nhiệm vụ chính của cậu là cứu vớt toàn bộ kết cục, không tính toán ở thế giới này đến chết, tiền tài cùng cậu không có nửa điểm quan hệ.

Đối phương không nghĩ cậu cứng đầu như thế, dầu muối không ăn, tức muốn hộc máu: “Cậu chờ đó, hiện tại tôi sẽ đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của cậu, tôi xem cậu lấy gì để cho đệ đệ cậu du học, mẹ cậu lấy cái gì mua biệt thự!”

“Loại gia đình như quỷ hút máu này cùng tôi đâu có nửa điểm quan hệ đâu, anh ngừng tôi cầu còn không được.” Lạc Thức Vi khinh thường nhìn thoáng qua tin nhắn uy hϊếp của người đại diện. Cậu cũng đâu phải nguyên thân, còn bị loại lời nói này uy hϊếp.

Cậu đang chuẩn bị trào phúng lại một tràng, đột nhiên linh quang lóe lên, lẩm bẩm tự nói: “Không đúng, ca, tôi không nên nói như vậy, nên là đổi một loại ngữ điệu khác càng có hiệu quả hơn!”

Lạc thẳng nam đã diễn đến nghiện.

Cậu hít hít cái mũi, một giây liền nhập diễn, một chữ lại một chữ phát ra: “Ngươi dám!! Đó là người nhà của tôi, nếu anh dám thương tổn người nhà của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

Đối phương cười ha hả một tiếng, lập tức ngừng xuống tay từ chỗ cậu, chuẩn bị chuyển sang người nhà mà cậu coi trọng.

Lạc Thức Vi đóng lại di động, trong đầu đã tưởng tượng được bộ dáng tiểu nhân đắc chí, cười lạnh, cậu lẩm bẩm: “Xin anh ngàn vạn lần đừng tha cho bọn họ.”

“Ca, giả bạch liên hoa thật sướиɠ nha.”

“=.=” Hệ thống cự tuyệt trả lời.

Chuyện tốt chưa thấy, chuyện xấu đã xuất hiện quá nhiều.

Thực mau, Việt Kiều đã phát hiện ra cậu cùng Cố Du tham gia chương trình kia.

Lạc Thức Vi ngoan ngoãn tỏ lòng trung thành: “Việt ca, anh yên tâm, em đã từ chối!”

“Không cần từ chối, có thể lên sóng đối với cậu là chuyện tốt.” Việt Kiều rũ mắt, nắm chặt kịch bản trong tay, giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.

Lạc Thức Vi vẻ mặt nghi ngờ: “Thật vậy sao?” Này rõ ràng đã bực bội, thái độ này sao có thể là tình nguyện?

Mai- người đại diện trong lòng cười lạnh, vừa rồi cậu còn xụ mặt, quanh thân đều là áp suất thấp, một bộ dáng lão bà theo người khác ta thật buồn, cái gì là đóa hoa cao lãnh, khi nói đến Lạc Thức Vi còn không thành con gà!

Hiện tại liền giả vờ rộng lượng?

Quả nhiên, Việt Kiều không thể giả vờ quá lâu.

Anh đột nhiên buông kịch bản, giương mắt nhìn về phía Mai Vân Đình, ngữ khí không tốt: “Gần đây tôi cũng phải tham gia một chương trình đúng không?”

??? Không phải do cậu không thích nên toàn lực không nhận sao?

Người đại diện một bên chửi thầm, một bên thấu hiểu mà đề nghị: “Có một nghệ sĩ quốc dân mời cậu, vừa lúc cần một cộng sự, bằng không…?”

Việt Kiều lập tức nhìn về phía Lạc Thức Vi, thanh âm đầy ôn nhu: “Vậy chúng ta cùng tham gia đi.”

Lạc Thức Vi một bên nghẹn cười, một bên ngoan ngoãn đồng ý: “Được nha, cảm ơn Việt ca.”