Chương 17: Trẫm là một con chó có cốt khí!

Giờ ăn trưa đang đến gần, mà Hoàng đế thì còn ngủ nướng chưa dậy, nhưng lại khiến cho quản sự thái giám Lý Như Ý đang túc trực trong cung rất lo lắng.

Hắn muốn hỏi Hoàng đế, cơm trưa nên đem đến nơi nào? Nhưng lại không dám đi quấy rầy Hoàng đế nghỉ ngơi, gấp đến độ đứng ở tẩm cung cửa quay vòng vòng.

Nhìn thấy mặt trời đã gần quá trưa, Ngự Thiện Phòng đã ba lần tới xin chỉ thị, nhưng hoàng đế vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Lý Như Ý càng thêm lo lắng, rốt cuộc cơm trưa này còn truyền hay không vậy?

Thật sự không còn biện pháp nào nữa, Lý Như Ý đành phải đi Tư Lễ Giám tìm lãnh hầu tổng quản Phúc Lai xin giúp đỡ.

Phúc Lai là tổng quản thái giám cao cấp nhất trong Tử Cấm Thành, bình thường ngoài việc hầu hạ bên cạnh hoàng đế, thì còn phải thu xếp nhiều việc vặt vãnh ở trong cung, hôm nay Địch Dương sau khi hạ triều trở lại tẩm cung để nghỉ ngơi, hắn liền báo cáo với Hoàng đế, xin đi giải quyết một số công việc tồn đọng trong cung.

Nghe nói lúc này Hoàng đế còn chưa dậy ăn cơm, Phúc Lai liền vội vàng đi tới, hắn đứng ở bên ngoài long sàng, cách tấm rèm gọi khẽ mấy lần, nhưng bên trong vẫn không có trả lời.

Ông lo lắng cho Hoàng đế, đánh bạo vén nhẹ tấm rèm lên nhìn một chút, phát hiện Hoàng đế đang ngủ rất yên ổn, trên miệng còn nở nụ cười, không giống bộ dáng không khoẻ chút nào.

Phúc Lai trong lòng nhẹ nhõm hơn, ông ra khỏi nội điện, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng phân phó: "Cứ để Bệ hạ nghỉ ngơi đi, có lẽ sáng nay do lúc Bệ hạ lâm triều, bị mấy vị gián quan* ồn ào làm cho mệt mỏi."

*Gián quan: Quan can gián, khuyên can.

Hôm nay lúc Địch Dương thượng triều có thể nói là đại hiện thần uy*, bởi vì việc hắn nhất thời hứng khởi không thẳm không phán liền xét nhà Phan Đức Tài, cho nên mấy ngày liền đều có gián quan của Ngự Sử Đài thượng biểu.

*Đại hiện thần uy: Phát huy quyền uy to lớn

Đặc biệt là cái vị đầu sắt Tưởng Thành Nghiệp đó, dù cho nỗi đau mất đi nữ nhi bi thống ra sao cũng không thể ngăn được quyết tâm thực hiện chức trách của ông ta.

Đã làm gián quan, cho nên lúc tuyển chọn sẽ tuyển người dũng cảm dám lên tiếng nói, huống chi hiện giờ đã có người dẫn đầu, vì vậy nhóm gián quan của Ngự Sử Đài lại càng hăng hái.

Địch Dương quả thực tức chết, nhưng cố tình chức trách của những ngôn quan đó lại chính là phụ trách đề ý kiến cho Hoàng đế, giám sát công việc của Hoàng đế.

Kể từ khi Địch Dương lên ngôi, tiểu dượng Kỳ Khai Tế của hắn, hầu như ngày nào cũng nhắc mãi trước mặt hắn, từ xưa đến nay, các quân vương không gϊếŧ gián quan, ngay cả khi những ngôn quan này có mắng Hoàng đế và tám đời tổ tiên máu chó phun đầu, cũng không thể gϊếŧ họ.

Kỳ thủ phụ còn uy hϊếp Địch Dương, bình thường có muốn ngang ngược như thế nào cũng được, nhưng nếu dám gϊếŧ ngôn quan, ông liền treo quan ấn về hưu, vạn sự mặc kệ.

Không gϊếŧ thì không gϊếŧ, nhưng mấy kẻ thư sinh nghèo kiết hủ lậu đó, suốt ngày giống như là ruồi bọ cứ vo ve vo ve, lại giống như mấy con ve sầu trên cây ồn ào không ngừng, thật sự khiến cho Địch Dương muốn điên đầu.

Sáng nay lại như vậy, Địch Dương bị đám nho giả chua ngoa này làm cho vô cùng phiền, hắn lập tức nghỉ ra một cách, không thể gϊếŧ, nhưng không có nói là không thể đánh nha!

Hắn chỉ đơn giản là trực tiếp đi xuống long ỷ, xắn tay áo lên, đem cái vị gián quan đang rung đùi đắc ý nói một đóng đạo lý lớn khiêng lên rồi ném ra khỏi đại điện.

Làm cho quần thần đều trợn mắt há hốc mồm.

Địch Dương là người thù dai, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn quay đầu dò xét trong đám người, đem những kẻ nói lời mê muội mấy ngày trước đều ném ra ngoài.

Nhưng thật ra cũng nể mặt Tưởng Như Lan, mà cho Tưởng Thành Nghiệp để lại chút mặt mũi.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Địch Dương cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ tay phủi đi bụi đất, mặc kệ đám quan lại phía sau náo loạn ồ lên, nghênh ngang bước đi.

Kỳ thủ phụ từ trong sự khϊếp sợ hoàn hồn lại, tằng hắng giọng, nhưng vừa định muốn nói vài lời với Hoàng đế thì bỗng nhiên.

Tống lão tước gia liền vỗ đùi: "Hoàng thượng làm rất đúng, sau này kẻ nào dám ồn ào, hôm nay là ném ra Kim Điện, nhưng ngày mai sẽ ném vào Thiên lao!"

Kỳ Khai Tế tức giận đến mức hai mắt tối sầm lại, không nói được lời nào.

Có một vị cháu trai Hoàng đế như vậy trên đời đã đủ khổ tâm, nhưng hôm nay ngay cả cha vợ cũng không phải là đèn cạn dầu.

Tống Hoài Phong dẫn quân trấn giữ biên giới phía Bắc, đối phó với dân tộc Hồi Hột trong nhiều năm, không bao giờ để cho người Hồi Hột chiếm được chỗ tốt, là một mãnh tướng có một cái đầu vô cùng thông minh sáng suốt, nhưng cố tình đυ.ng vào chuyện của cháu ngoại trai bảo bối Địch Dương của ông, thì ông liền thiên vị, luôn luôn bảo vệ che chở cho Địch Dương không giới hạn.

Khi đó ở trong triều, Phúc Lai vẫn luôn hầu hạ ở bên cạnh Hoàng đế, cho nên đương nhiên rõ ràng về sự hiển hách của Địch Dương.

Trung nô hộ chủ*, trong lòng Phúc Lai, Hoàng Thượng một hơi ném ra ba bốn người còn sống sờ sờ to mập đi ra ngoài, như vậy không phải là kiệt sức sao? Nếu là đã kiệt sức, tất nhiên là phải nghỉ ngơi thật tốt.

*Trung nô hộ chủ: Nô ɭệ trung thành bảo vệ chủ nhân

Trên thực tế, Địch Dương mặc dù còn đang ngủ, nhưng cũng không bỏ bữa trưa.

Hay nói đúng hơn là Địch Đại Hắc không có bỏ qua.

Diệp Thu Đồng từ huyện thành trở lại tiểu viện của mình, bụng đã đói đến kêu vang. "Đại Hắc chắc cũng đói lả rồi phải không, chờ nhé, bữa ăn của mày làm nhanh lắm, tỷ tỷ lập tức liền làm ngay đây."

Nàng đem cất tay nải đi, đem con chó nhét lại vào ổ, lập tức chui vào bếp nấu nước, sau khi nước sôi, thành thạo bưng ra một bát cơm canh trở lại nhà chính.

Địch Đại Hắc cúi đầu khó hiểu nhìn xuống cái chậu đựng đồ mà Diệp Thu Đồng đặt trước mặt, những thanh màu vàng vàng được ngâm trong nước màu nâu đỏ, trên mặt có váng dầu như những đóa hoa, nghe mùi có hơi ngọt, nhưng thoạt nhìn không được đẹp cho lắm.

Hắn từ trong cổ họng kêu ư ư lên một tiếng thắc mắc, đây là cái gì, có thể ăn sao?

Dù sao thì hắn cũng chưa bao giờ thấy một thứ như vậy.

Diệp Thu Đồng như nhìn ra được nghi vấn trong lòng của con chó, đưa tay ra vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của hắn từ đầu dọc xuống lưng: "Nhãi con ngoan, mau ăn đi, bồi bổ thân thể."

Nhưng ngay khi Diệp Thu Đồng đưa tay ra, thì Địch Đại Hắc lập tức nghiêng đầu và lùi về phía sau một bước, hướng về phía nàng sủa như điên.

Điêu dân to gan, dám động tay động chân đối với trẫm!

Nghĩ đến những gì nữ tử này nói, Địch Đại Hắc lại càng thêm tức giận.

Trẫm đường đường là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể sử dụng chậu của chó để ăn, cho dù là chậu đã rửa sạch sẽ cũng không được!

Trẫm là một con chó có cốt khí!

Bậy bậy bậy, là một con rồng có cốt khí mới đúng!

Nhưng thật đáng tiếc cho một hồi sủa dữ dội của Địch Đại Hắc, Diệp Thu Đồng nghe hoàn toàn không hiểu một lời nào, nàng không hiểu lý do, tự hỏi tại sao hôm nay con chó này lại không chịu ăn?

Gãi gãi đầu nghĩ rồi lại nghĩ, nàng liền nghĩ ra nguyên nhân: "Mày còn muốn ăn canh thịt chó à, không thể có rồi, mấy ngày trước mang chỉ có một ít từ trên núi xuống, nhưng trời nóng nên không thể để lâu được. Đây là đường đỏ rải tử, cũng là thứ tốt, nếu không phải nghĩ đến việc mày bị mất một miếng thịt, thì tỷ tỷ hiện giờ nghèo đến rớt mồng tơi, nào dám mua đường đỏ và rải tử chứ."

Diệp Thu Đồng càng nói càng cảm thấy việc làm của mình rất hợp lý, những năm đầu người dân trên núi còn nghèo khó, chỉ có những bà mẹ đang cho con bú ở cử mới có thể được ăn trứng luộc với đường đỏ rải tử. Người phụ nữ sinh con không phải là mất một miếng thịt trong bụng sao, Đại Hắc cũng là mất một miếng thịt, cũng gần như tương tự đi.

Nàng không đề cập tới chuyện này thì còn tốt, nhắc tới lại làm Địch Đại Hắc nhớ đến, hắn cúi đầu nhìn xuống phần giữa hai chân đã bị trống rỗng, tức khắc cảm thấy từng trận gió lạnh, thổi qua lạnh lẽo.

Hắn đây là mất một miếng thịt sao?

Được rồi, cũng có thể xem như một miếng thịt đi, nhưng đó cũng không phải là miếng thịt bình thường! Nó có thể dài hay ngắn, mềm hay cứng, là tinh hoa của thịt, là thịt cao quý nhất.

Địch Đại Hắc càng nghĩ đến càng phẫn nộ, tức giận kêu ư ư, nhưng mà vẫn không chịu ngoan ngoãn ăn thức ăn.

Diệp Thu Đồng rất khó hiểu, sao hôm nay con chó này lại ngạo kiều* như vậy, nhưng nếu nàng đã nuôi nó thì phải có trách nhiệm đến cùng, nên nàng đành phải nhẫn nhịn mà dỗ dành nó: "Đại Hắc ngoan ngoãn nghe lời nào, thật sự rất bổ đấy, ngay cả tỷ tỷ còn không nỡ ăn, mày ngoan ngoãn ăn cho xong, thì vết thương mới có dinh dưỡng mà nhanh chóng lành lại, thân thể sẽ trở nên cường tráng như trước."

*Ngạo kiều: Kiêu ngạo nhưng lại đáng yêu

Địch Đại Hắc bán tín bán nghi, nửa nghi nửa ngờ, cúi đầu nhìn vào chậu đường đỏ rải tử, có chút phát ngốc.

Thật sự rất bổ sao?

Vậy thì thử xem xem, biết đâu được.

Nói không chừng bổ sung nhiều đồ bổ nó sẽ mọc lại thì sao. Nghe nói có một thứ gọi là lá hẹ có tác dụng tráng dương, thứ đó cắt đi sẽ lại mọc lại, rồi lại cắt đi mọc lại, đã thế lại càng ngày càng mạnh.

Hắn vẫn luôn có một ý tưởng táo bạo, vừa hay nhân lúc này nằm mơ thử xem.

Dù sao tất cả chỉ là một giấc mơ, những chuyện trong mơ cũng không thể coi là thật được, khó có dịp được làm một con chó, cho nên cứ tùy ý thuận theo tự nhiên mà làm thôi.

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, e hèm nó không thể mọc trở lại đâu, thứ đó của ngươi cũng không phải là rau hẹ.