Chương 16: Sao trẫm có thể giữ nhà được, coi trẫm là con chó gì chứ!

Diệp Thu Đồng ngồi bên cửa sổ chải đầu, đón ánh mặt trời mùa xuân rực rỡ buổi sáng, cây lược gỗ đào trên bàn tay lần lượt lần lượt chải lên mái tóc đen nhánh rũ xuống như thác nước, làm cho những sợi tóc mềm mại càng thêm phần óng ả lung linh.

Sau đó nàng chải toàn bộ mái tóc lên cao, rồi buộc trên đỉnh đầu, mà khi nàng đưa tay lên buộc lấy mái tóc, đường cong ở phần eo liền trở nên đặc biệt rõ ràng hơn, cả người nhìn qua rất cao ráo và thướt tha.

Địch Đại Hắc vừa mở mắt từ ổ chó đứng dậy, đập vào mắt chính là một màn này.

Hắn mở to hai mắt nhìn Diệp Thu Đồng chải tóc một lúc, cảm thấy dáng vẻ chải tóc của nữ tử này, đẹp một cách lạ kỳ.

"Bé Đại Hắc tỉnh rồi à." Diệp Thu Đồng đã xử lý xong mái tóc, xoay người lại liền thấy Đại Hắc đứng ở trong ổ, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay tỷ tỷ phải đi huyện thành tính tiền, Đại Hắc ở nhà ngoan ngoãn giữ nhà nha."

Địch Đại Hắc: "..."

Cái gì? Nàng bắt trẫm giữ nhà, sao trẫm có thể giữ nhà được, nàng coi trẫm là con chó gì chứ!

Địch Đại Hắc giận dữ nhảy ra khỏi ổ, hướng về phía Diệp Thu Đồng sủa một hơi gâu gâu gâu gâu gâu gâu.

Diệp Thu Đồng gói thật kỹ những quyển sách đã được sao chép, đem tay nải vác lên trên người: "Đại Hắc đừng quậy, tỷ tỷ có tiền rồi thì sẽ mua xương cho mày ăn."

Địch Đại Hắc càng tức giận, trẫm không phải chó, trẫm không ăn xương!

Hắn cắn ống quần của Diệp Thu Đồng, chết sống không cho nàng đi, không chỉ không cho nàng đi, mà còn liên tục sủa gâu gâu gâu không ngừng, giống như đang cãi nhau với nàng.

Diệp Thu Đồng bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống: "Đại Hắc cũng muốn đi có phải hay không?"

Địch Đại Hắc nhả miệng ra, đứng dưới đất nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, hắn cũng không biết có nên đi huyện thành hay không, nhưng mà hắn cũng không muốn bị nhốt trong cái tiểu viện này một mình, nghĩ vậy, Địch Đại Hắc bèn gật đầu.

Diệp Thu Đồng thấy vậy rất đau lòng, con chó còn quá nhỏ, khoảng thời gian trước lại bị thương nặng, nên không nỡ để nó chạy hơn mười dặm dưới đất, vì vậy liền tìm một cái giỏ để nó vào và mang theo nó đi huyện thành.

Địch Đại Hắc nằm trong giỏ rất thoải mái, hắn vươn đầu ra, đặt mõm lên mép giỏ, hơi nheo nheo đôi mắt, thoải mái vui vẻ nhìn cảnh vật bên đường, tâm trạng tựa như đang đi dạo chơi.

Nhưng có điều là Diệp Thu Đồng cứ đi hoài đi mãi, mà còn chưa tới chỗ, làm cho Địch Đại Hắc có chút không yên.

Đây là lần đầu tiên hắn đi bộ một quãng đường dài như vậy, trước đây mỗi lần đi ra ngoài nếu không ngồi xe thì cũng là cưỡi ngựa, cho nên khi nhìn thấy tiểu nữ tử này mang theo mình vừa đi vừa thở hồng hộc, hắn cảm thấy có hơi xấu hổ, ở trong cái giỏ quay tới quay lui muốn nhảy ra ngoài.

"Đừng có quậy," Diệp Thu Đồng khiển trách: "Phía trước chính là thư viện, mày hãy nên trốn trong giỏ thật tốt đừng để người ta nhìn thấy, chó không được phép vào tiệm, nếu như mày ở bên ngoài, lỡ bị người ta bắt hầm canh liền tiêu đời, trước gϊếŧ thịt sau đó đem đi chiên."

Địch Đại Hắc: "..."

Ôi ôi, thật đáng sợ!

Diệp Thu Đồng vừa nói vừa lấy ra một mảnh vải bông đậy cái giỏ lại, Địch Đại Hắc không muốn bị người ta bắt đem hầm canh nên đành phải thành thành thật thật nằm trong giỏ, giả làm một con chó chết.

Diệp Thu Đồng đem sách đổi lấy đồng tiền ở chỗ của Vương chưởng quầy, sau đó lại đến chỗ trống lãnh thêm giấy viết bản thảo, nói cảm ơn rồi đi ra ngoài, vừa lúc tình cờ nhìn thấy Khâu Tử Thạch đang xuống xe ngựa ở bên kia đường.

Nếu đã thấy đại lão bản, mà còn làm bộ không nhìn thấy rồi rời khỏi thì không tốt cho lắm, cho nên Diệp Thu Đồng đành phải đứng ở cửa chờ Khâu Tử Thạch đi đến, cùng hắn chào hỏi: "Ông chủ dạo này khoẻ ạ."

Khâu Tử Thạch cũng thấy nàng, mỉm cười đáp: "Rất khỏe, còn ngươi gần đây ra sao?"

Diệp Thu Đồng thật sự rất cảm kích hắn: "Nhờ phúc của ngài, nên cuộc sống của ta cũng khá tốt, có thể kiếm được tiền, cho nên không cần phải chịu đói."

Khâu Tử Thạch mỉm cười, chợt cúi đầu thấy nàng mang theo một cái giỏ, bên trong hình như có cái gì đang nhô nhô lên, hắn nhíu mày hỏi: "Trong giỏ là thứ gì?"

Diệp Thu Đồng sợ làm cho ông chủ lớn sợ hãi, nên vội vàng mở tấm vải xanh ra: "Ông chủ đừng sợ, nó chỉ là một con chó con thôi. Ta đi ra ngoài là nó một hai phải đi theo cho bằng được. Do trên người nó có một chút thương tích không thể đi quá xa, cho nên ta đành phải mang nó lên."

Ánh mắt của Khâu Tử Thạch khẽ nhúc nhích: "Ngay cả một con súc sinh mà ngươi cũng đều yêu quý, đúng là một người lương thiện, sau này nhất định sẽ có phúc báo."

Địch Đại Hắc nghe hắn nói như vậy vô cùng không thích, cái gì mà súc sinh, trẫm không phải súc sinh!

Địch Đại Hắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương là một nam tử, hơn nữa lại còn là một nam tử trẻ tuổi giống như một con chó, không hiểu tạo sao, so với lúc nãy nghe hai từ "súc sinh" hắn lại càng không vui hơn, trừng mắt vào người nói, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ.

Diệp Thu Đồng có chút xin lỗi liền giải thích với Khâu Tử Thạch: "Nó vẫn còn là một con chó con, cho nên có chút sợ người lạ."

Lại nhỏ giọng quát lớn nói: "Đại Hắc, đừng kêu."

Địch Hại Hắc hoàn toàn không cho chủ nhân mặt mũi một chút nào, Diệp Thu Đồng bảo hắn đừng kêu, thì Địch Đại Hắc lại kêu càng dữ dội hơn.

Diệp Thu Đồng rất xấu hổ, đành phải căng da đầu giả thích với Khâu Tử Thạch: "Tuy rằng con chó nó nhỏ, nhưng giọng nó rất lớn, ta nuôi nó để ban đêm giữ nhà dọa kẻ xấu."

Khâu Tử Thạch đương nhiên sẽ không chấp nhặt với một con chó, hắn nở nụ cười ấm áp, gật gật đầu rồi đi vào thư viện.

Diệp Thu Đồng nhìn bóng dáng thong dong ổn trọng của ông chủ lớn biến mất khỏi tầm mắt, bắt đầu đau lòng mà mắng Địch Đại Hắc: "Chó ngốc, sau này lại sủa lung tung ta sẽ không mang theo may ra ngoài nữa. Mày muốn kêu cũng tùy người mà kêu, vị đại tài chủ đó, là cha mẹ cơm áo của chúng ta, không có hắn chúng ta cũng không có cơm gạo để ăn, mày cần nên nịnh bợ có biết hay không."

Địch Đại Hắc nằm ngửa trong giỏ, khinh thường mà hừ nhẹ vài tiếng, lão tử dựa vào hắn ăn cơm có mà mơ, hắn bán những cuốn sách bỏ đi này, có người mua đã là cám ơn trời đất.

Dù sao bản thân Địch Dương cũng sẽ không bao giờ bước chân vào hiệu sách dù có chán chết đi chăng nữa.

Mặc dù hắn đang ở trong mơ, trong lòng biết rõ mình đang mơ, nhưng Địch Dương cũng khá kinh ngạc, vậy mà sẽ mơ thấy hiệu sách, đó cũng xem như là nửa cơn ác mộng.

Diệp Thu Đồng có bạc rồi, lập tức đi chợ phía đông mua lương thực và muối ăn.

Địch Đại Hắc rất thích thú khi đến khu chợ sầm uất, hắn đặt hai chân trước lên mép giỏ, lúc thì hướng cái sạp này kêu "gâu" một tiếng, lúc lại hướng cái sạp khác rống "gâu gâu" một tiếng, tựa như là nhìn thấy thứ gì đó rất thích thú.

Diệp Thu Đồng lười quan tâm đến nó, liền đi thẳng đến cửa hàng đồ ăn, vì còn phải dành dụm tiền để trả nợ, nên nàng cũng không dám xài bậy bạ, trừ đồ ăn ra, những thứ như son phấn, dây buộc tóc, trâm hoa gì gì đó mà các tiểu cô nương thời đại này yêu thích, Diệp Thu Đồng thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đến một cái

Địch Đại Hắc kêu cả nửa ngày, lại thấy không có ai để ý tới mình, đành phải một lần nữa nằm lại trong giỏ chán nản.

Mắt chó cũng khá tinh, trên đường trở về, khi đi ngang qua một tửu lâu được trang hoàng lộng lẫy, Địch Đại Hắc bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn bắt đầu sủa lên inh ỏi, liên tục dùng miệng đưa về hướng đó, ý bảo Diệp Thu Đồng mau nhìn xem.

Diệp Thu Đồng tưởng con chó bị phát điên, nhưng sau những cử chỉ liều mạng của nó, cuối cùng nàng cũng thấy được Khâu Tử Thạch đang đi cùng một cô gái trông rất gọn gàng và nhanh nhẹn. Cả hai đang đứng cạnh nhau trước cửa sổ trên tầng hai của khách sạn, đang khách khí nói chuyện gì với nhau.

Địch Đại Hắc làm ra động tĩnh quá lớn, ngay cả Khâu Tử Thạch đang đứng ở lầu hai cũng nghe thấy, hắn nhìn xuống, liền thấy Diệp Thu Đồng đang đứng ở bên đường.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Diệp Thu Đồng đành phải giơ tay lên lắc lắc, nở rộ ra một nụ cười mỉm xem như là chào hỏi, rồi xoay người rời đi.

Địch Đại Hắc nằm chổng vó ở trong giỏ, hắn rất đắc ý, bây giờ đã thấy rồi đó, cái tên kia ban ngày ban mặt liền cùng đại cô nương câu kết làm bậy, trẫm liền biết cái tên chó đó không phải là thứ tốt lành gì mà.

Khâu Tử Thạch nhìn Diệp Thu Đồng đã đi xa, khi quay lại lần nữa, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc gặp mặt hôm nay thật nhàm chán, nụ cười vốn đã rất nhẹ trên mặt lại bị kiềm chế một chút.

"Khâu mỗ được Mai chưởng quầy yêu mến, thật sự thụ sủng nhược kinh, chỉ là tại hạ tư chất yếu kém, thực sự không xứng với một người như ngài. Mai chưởng quầy đang còn độ tuổi xuân thì, tại hạ thật sự không dám làm chậm trễ, cho nên xin hãy tìm một người khác tốt hơn làm phu quân, Khâu mỗ cáo từ."

Nụ cười trên khuôn mặt của vị đại cô nương được gọi là Mai chưởng quầy tức khắc liền cứng lại.

Sau khi Khâu Tử Thạch cáo từ liền xoay người xuống lầu, Mai đại cô nương không ngăn cản, vậy mà hắn lại thật sự bỏ đi, đi theo gọi vài tiếng hắn cũng không quay đầu lại, oán hận mà dậm dậm chân mắng: "Cái đồ có mắt không tròng."

Vị đại cô nương Mai gia này là con gái duy nhất trong gia đình, tuy là thân nữ nhi nhưng lại rất thông minh và khôn khéo không thua kém gì nam nhân.

Mai lão viên ngoại bởi vì chuyện không có con trai nối dõi tông đường cho Mai gia mà lão suốt ngày thở ngắn than dài, nhưng sau đó nhìn thấy nữ nhi vậy mà có thể có khả năng khởi động sản nghiệp trong nhà, liền cũng nghĩ thông suốt, bèn định tuyển một người về để ở rể.

Tính cách của Mai gia đại cô nương rất lanh lẹ, lại xinh đẹp như hoa, làng trên xóm dưới không biết có bao nhiêu nam nhân muốn kết duyên với nàng, nhưng nàng lại không thích ai cả, chỉ nói rằng chuyện này không cần phải gấp, nên muốn từ từ tìm.

Sau đó, nàng đã để ý đến Khâu Tử Thạch, người đã độc thân nhiều năm, sau khi suy nghĩ lại, tự nguyện dùng toàn bộ tài sản riêng của mình làm của hồi môn để gả vào Khâu gia, nhưng với điều kiện là, sau này có một đứa con trai họ Mai là được.

Khâu Tử Thạch hoàn toàn không có lý do gì để từ chối một chuyện tốt trên trời rơi xuống như thế này, nhưng lại không ngờ, hôm nay nàng chủ động hẹn Khâu Tử Thạch, lại bị từ chối.

Tác giả có lời muốn nói: Răng khôn của ta bị viêm, đau muốn chết đi được, ta muốn đi nhổ răng, nhưng lại không có dũng khí, hu hu --