Kể từ khi biết Thời Yên Nhiễm là con gái của cô em chồng, tình cảm của Giang Lam dành cho cô ta không có gì khác ngoài ghê tởm.
Chẳng qua là do mình bỏ ra mười mấy năm tâm huyết để bồi dưỡng cô ta, hơn nữa cô ta và đại công tử nhà họ Mạnh có tình ý với nhau, sau này nếu đính hôn sẽ có lợi ích rất lớn đối với nhà họ Thời.
Nói cách khác, giá trị thương mại của Thời Yên Nhiễm nhiều hơn người từ trên xóm núi như Thời Kiều.
Đây là lý do tại sao bà ta vẫn chấp nhận đối phương gọi bà ta là mẹ!
Lúc Thời Yên Nhiễm nhìn thấy Giang Lam thiên vị cô ta, trên mặt liền ra vẻ đắc ý.
Trên mặt Thời Kiều không lộ ra một tia uất ức nào, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: "Tôi nghĩ tôi mới là chị."
Lời này vừa nói ra, Giang Lam và Thời Yên Nhiễm đều sửng sốt, sau đó sắc mặt dần dần tái nhợt.
Cô... làm sao cô biết?
Việc cô sinh muộn hơn Thời Kiều chỉ có mẹ ruột của cô biết.
Phải biết là trong một gia đình giàu có, thân phận đại tiểu thư nhất định có thể có được nhiều tài nguyên hơn nhị tiểu thư.
Quan trọng nhất là, hôn ước giữa hai nhà là giữa con gái nhà họ Thời và con trai nhà họ Mạnh, nếu cô ta không thể trở thành đại tiểu thư, hôn ước này sẽ rơi xuống đầu Thời Kiều!
Cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy!
"Em, em nói bậy bạ gì vậy? Bệnh viện có giấy chứng nhận chị sinh sớm hơn em nửa tiếng!" Thời Yên Nhiễm gượng cười nói.
Đôi môi mỏng của Thời Kiều khẽ kéo: "Ngay cả trẻ sơ sinh cũng có thể bị tráo đổi, làm giả giấy khai sinh không phải rất dễ sao?"
Thời Yên Nhiên tức giận đến suýt chút nữa thở không ra hơi!
Trước đây Giang Lam thật sự không biết chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt của Thời Yên Nhiễm bây giờ, bà ta còn không hiểu cái gì nữa?
Tốt lắm, hai mẹ con kia lại lừa mình rồi!
Nhưng lúc này bà ta không có ý định vạch trần Thời Yên Nhiễm, thứ nhất vẫn cần cô ta gả cho nhà họ Mạnh, thứ hai, đây là một biện pháp khác để khống chế em dâu!
Bà ta ho khan một tiếng nói: "Bây giờ cô đã trở lại nhà họ Thời, cô phải biết những gì có thể nói và những gì không thể nói. Đừng giống như lúc ở trong xóm núi kia, biết không?"
Thời Yên Nhiễm không ngờ bà ta lại bênh vực mình mà nói, vẻ mặt của cô ta lại trở nên tự đắc: "Em gái, em có nghe thấy mẹ nói gì không? Đừng nói nhảm nữa!"
Thời Kiều nhàn nhạt đáp: "Ừ, tôi hiểu rồi."
Đại tiểu thư hay là nhị tiểu thư, đối với cô mà nói cũng không có gì khác biệt, ngay từ đầu cô cũng không định ở lại nhà họ Thời.
Nhưng ở trong mắt Thời Yên Nhiễm, cô đã bị cô ta áp chế, cằm giương lên như chim công đắc thắng, cực kỳ kiêu ngạo.
Trong bữa ăn, Giang Lam nói đến việc sau khi nhập học sẽ để cô đến trường trung học, mọi việc trong nhà đã có người lo liệu ổn thỏa.
Thời Kiều tỏ vẻ không có ý kiến.
Thời Yên Nhiễm cố tình mỉa mai vài câu, muốn nói chỉ với điểm số của cô chắc chắn sẽ đứng cuối bảng trong trường, nhưng lại nghĩ về những gì vừa xảy ra, cuối cùng cô ta chọn cách im lặng.
Sau khi ăn xong, Thời Kiều ôm vải vóc trong tay trở về phòng.
Trở lại phòng, cô nhớ tới chậu hoa đã được chuyển ra ban công, định chuyển vào trong, nhưng vừa tới ban công thì lại sững sờ.
Thật lớn...
Thời Kiều giật mình khi nhìn thấy cái cây mọc đến đùi trước mặt.
Lúc cô ra ngoài rõ ràng nó còn chưa nảy mầm, sao mới qua một buổi chiều đã lớn như thế rồi?
Có ảo quá không vậy?
Nhưng mà nghĩ đến chính cô cũng xuyên sách thì chút chuyện này cũng không tính là gì.
Cô trấn định lại rồi ôm chậu cây đi vào, đặt nó dưới ánh đèn quan sát tỉ mỉ.
Cái cây trước mặt cao khoảng tầm nửa mét, trông nó rất giống một cây dừa mini, trên ngọn cây còn kết ra một thứ quả nào đó nhìn như trái dừa.
Tất nhiên là nó nhỏ hơn trái dừa nhưng nhìn qua có vẻ nặng trĩu và trông rất có trọng lượng.
Thời Kiều tò mò chọc chọc, xúc cảm cứng rắn, không biết là loại cây gì nữa.
Bất giác đυ.ng trúng thứ gì đó và hình như cô bị đâm một cái, nhưng lúc lấy ngón tay lên xem thì lại không có vết thương nào cả.
Nghiên cứu một hồi lâu không tìm ra nguyên nhân nên cô bỏ đi tắm rửa, rồi đi ngủ.
Trước khi lên giường cô lại nhìn thoáng qua cái cây kia, không biết có phải là do ảo giác không mà cô cảm thấy cái quả kia hình như đỏ hơn nhiều.
Có điều sau khi nhìn thấy qua một buổi chiều cái cây đã lớn hơn nửa mét thì lúc này cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cô cũng không kinh ngạc.
Thời Kiều cho rằng cô bình tĩnh như Lạt Ma, nhưng cô đã bị vả mặt ngay lập tức.
Sáng hôm sau thức dậy, cô lại giật mình khi thấy một nhóc nấm lùn nằm dưới gốc cây nhỏ.
Ờm…chuyện gì đang xảy ra?
Quả rớt xuống từ trên cây bổ ra hai nửa, bên cạnh nằm một nhóc nấm lùn lớn tầm bằng bàn tay.
Nhóc nấm lùn này có gương mặt còn tinh xảo hơn cả búp bê, ngũ quan tinh tế khéo léo, cái mũi anh tuấn, đôi môi mỏng màu hồng nhạt mím chặt thành một đường, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài rậm đến mức khiến người ta hâm mộ đang rũ xuống giống như hai cái quạt nhỏ.
Làn da của nhóc nấm lùn trắng nõn giống như đá dương chi ngọc quý hiếm vậy, trên mặt không có một chút tỳ vết nào làm Thời Kiều hâm mộ đỏ cả mắt.
Da của nhóc nấm lùn này tốt quá đi trời, nếu da của cô tốt bằng nửa như này thì cô đã không cần lo lắng gì nhiều rồi.
Thêm cái ngũ quan quá mức tinh xảo này nữa, nếu là người thật nhất định sẽ khiến ngàn vạn thiếu nữ mê đắm không thôi!