Chương 4

Sau khi tưới nước cho hạt đậu, cô ngáp một cái rồi lên giường đi ngủ.

Có lẽ là bởi vì ban ngày quá mệt mỏi nên một giây sau cô đã thϊếp đi.

Lúc này, một tia sáng màu vàng đột nhiên lóe lên phía trên chậu hoa vừa được trồng.

Ngay sau đó, một thanh âm nhỏ nhẹ dễ thương truyền ra từ trong chậu hoa: "Thả tôi ra!"

Mục Hoài Ngôn nghĩ tiếng mà anh phát ra giống như tiếng của một con rồng: Grừ~

Nhưng thực ra lại giống như một con mèo nhỏ yếu ớt đáng thương: Meo~

Thời Kiều không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn ngủ ngon hơn.

Mục Hoài Ngôn gầm rú đến khàn cả giọng, nhưng vẫn không có ai đáp lại anh.

Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tất cả ký ức của anh đọng lại trong vụ tai nạn xe hơi nửa tháng trước.

Lúc đó tài xế phát hiện phanh không hoạt động nên hốt hoảng bảo anh nhảy xuống xe, nhưng trong tình huống đó làm sao còn kịp nữa?

Chiếc xe lao về phía vách đá rồi rơi xuống biển, sau đó anh hôn mê.

Anh không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ biết sau khi tỉnh lại, mình đã bị nhốt trong căn nhà nhỏ này, duỗi tay không thấy năm ngón.

Phản ứng đầu tiên của anh là - anh bị bắt cóc!

Nhà họ Mục là một tập đoàn có tiếng ở Thành phố S, anh là người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Mục cho nên anh đã phải sống trong nguy hiểm rất nhiều năm.

Nhưng chờ một lúc lâu cũng không có ai đi vào thương lượng với anh!

Càng kỳ quái chính là, ở đây lâu như vậy, cơ thể anh không bị yếu đi chút nào!

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Mục Hoài Ngôn giống như một con rồng hung bạo, quanh quẩn trong căn phòng nhỏ màu đen.

Nhưng không bao lâu sau, anh cảm thấy buồn ngủ, lại chìm vào giấc ngủ sâu.

**

Thời Kiều đã có một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình đến một khu rừng.

Trong rừng, cỏ xanh thơm ngát, cây xanh che phủ, những con vật nhỏ xung quanh giương đôi mắt to tròn nhìn cô.

Đột nhiên, một con đường trải đầy hoa hồng xuất hiện dưới chân cô, con đường đó kéo dài đến một nơi không xác định.

Cô đi dọc theo con đường, ở cuối con đường trải đầy hoa là một chiếc giường băng làm bằng pha lê, có một người đang nằm trên đó.

Người đang nằm ở đó là một thiếu niên.

Chỉ thấy dáng người của anh cao gầy, đôi chân thon dài, trên đốt ngón tay trắng nõn rõ ràng có một chiếc nhẫn bạc, khiến làn da của anh càng trắng như ngọc.

Nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt của anh bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu trắng, khiến người khác khó có thể nhìn thấy diện mạo của anh.

Thời Kiều nhìn đám sương trắng kia, trong lòng có chút tiếc nuối.

Đúng lúc này, sương trắng đột nhiên tiêu tán, đột nhiên cô gặp phải một đôi mắt.

Đôi mắt đó lạnh lùng hờ hững, còn có một chút tàn nhẫn.

Trong lòng cô liền run lên, sau đó đột nhiên tỉnh dậy.

Thật là một giấc mơ kỳ lạ.

Thời Kiều mở mắt và nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ.

Giọng bà Lâm từ bên ngoài truyền vào: "Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi sao? Phu nhân nói muốn gặp cô!"

Lúc này cô mới uể oải đứng dậy, giọng hờ hững: "Mười phút nữa tôi sẽ xuống."

Bà Lâm bĩu môi ra ngoài nói: "Phu nhân rất bận, lát nữa phu nhân còn phải ra ngoài làm việc, nhị tiểu thư, cô mau lên đi!"

Thời Kiều không thèm để ý đến bà ta, chậm rãi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Bà Lâm ở bên ngoài đợi một lúc cũng không thấy trả lời, tức giận đến mức mũi sắp vẹo, quay người chạy xuống báo cáo, còn oán trách Thời Kiều vô học.

Sau khi rửa mặt, Thời Kiều nhìn mình trong gương, nhàn nhạt thở dài.

Gương mặt của cơ thể này không tệ, nhưng da quá xấu, chưa kể còn đen, lỗ chân lông to đến mức có thể trồng lúa!

Chuyện này liên quan đến điều kiện và môi trường sống của nguyên chủ.

Nguyên chủ vừa sinh ra đã bị đưa tới xóm núi, khi đến tuổi có thể đi làm, chẳng những cô ấy phải đi theo làm ruộng, còn phải đi khắp núi rừng hái rau dại, da của cô ấy làm sao có thể trắng lên?

Bởi vì hai vợ chồng ở xóm núi kia đối xử không tốt với cô ấy, nguyên chủ sau khi vào cấp hai đã bắt đầu nổi loạn, bắt chước trang điểm, hút thuốc, bôi đủ loại mỹ phẩm kém chất lượng lên mặt khiến làn da ngày càng xấu đi.

Nghĩ về bộ quần áo của ngày hôm qua, giống như phong cách hộp đêm Smart.

Phong cách có thể thay đổi, nhưng không biết lớp da này dưỡng bao lâu mới trở về như cũ!

Rửa mặt xong, cô mở tủ quần áo ra, chỉ thấy bên trong treo hai ba bộ quần áo đáng thương.

Còn quần áo nhìn thoáng qua liền biết không phải mới, mà là của người khác đã mặc qua.

Thời Kiều cau mày, cuối cùng mặc bộ quần áo hộp đêm mà cô đã mặc ngày hôm qua.

Trước khi ra ngoài, cô nhìn thoáng qua hạt giống mà cô đã gieo tối hôm qua, quay đầu nhìn thời tiết bên ngoài rồi bưng chậu hoa ra ban công.

"Tắm nắng đi."

Cô cúi đầu nói chuyện với đống đất ở bên trong chậu.

Trong ký ức nguyên chủ lưu lại cho cô, bà không ngừng nắm tay cô, nhất định bảo cô gieo hạt.

Chỉ là bắt đầu từ lúc có ký ức cô ấy đã tiếp xúc với đồng ruộng, cô ấy chán ghét thân phận chân đất của mình, nên ngoài mặt thì đồng ý với bà, nhưng trên thực tế cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc gieo hạt giống đó.

Lúc ấy, bà chưa kịp giải thích hạt giống đó là cái liền tắt thở chết, cho nên Thời Kiều không biết hạt đậu này là loại cây gì.

Nói xong cô xoay người rời đi.

Khoảnh khắc cô ấy đóng cửa lại, lớp đất đen giống như một đống tro tàn đột nhiên chuyển động, như thể có thứ gì đó sắp chui ra.