Thời Kiều nhìn thấy bà Lâm trong trạng thái tức giận như vậy, lo lắng rằng bà ta sẽ nhổ nước bọt vào thức ăn.
Bà Lâm này cũng không phải là người xấu, nhưng trên đầu của bà ta luôn có một con quỷ nhỏ nhảy tới nhảy lui, nên cô cảm thấy mười phần thì tám chín phần bà ta sẽ làm như vậy.
Bà Lâm nghe Thời Kiều nói như vậy, ngẩn ra một chút, nhưng nhanh chóng cảm thấy vui trong lòng. Bà ta cảm thấy Nhị tiểu thư này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vì vậy bà ta nhanh chóng đi chuẩn bị nguyên liệu, động tác rất nhanh nhẹn.
Ở kiếp trước, ngoài việc Thời Kiều thích may quần áo ra, thì cô còn rất thích nấu ăn và làm bánh. Tuy nhiên so với việc may quần áo thì tay nghề nấu ăn và làm bánh của cô chỉ có thể ở mức trung bình.
Sau nửa tiếng, Thời Kiều cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn, đang trên đường mang lên phòng thì không may gặp phải Mạnh Tử Dư ở đầu cầu thang.
Cô trực tiếp đi qua bên cạnh người anh ta, thậm chí cô còn không nhìn anh ta lấy một cái.
Thời Kiều… thế mà lại phớt lờ mình sao?
Đây chắc chắn là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của Thời Kiều!
Trong lòng Mạnh Tử Dư cảm thấy kinh tởm, anh ta mở miệng hét lên: “Này, mày đứng lại cho tao!”
Thời Kiều vẫn tiếp tục đi lên, hơi thở của cô lạnh lùng có chút tàn nhẫn.
Cơn tức giận của Mạnh Tử Dư bỗng nhiên bùng nổ, anh ta đuổi theo Thời Kiều và chặn đường của cô lại, nói: “Mày bị điếc hay bị câm vậy? Mày không nghe thấy tao gọi mày sao?”
Thời Kiều lạnh lùng ngước lên nhìn anh ta, không nói lời nào.
Đôi mắt của cô hẹp dài giống như mắt phượng, khi vừa nhìn thoáng qua ánh mắt cô như hiện lên sự “vương chi miệt thị.”
*“vương chi miệt thị” có nghĩa là khinh thường người khác, một biểu hiện của sự kiêu ngạo và tự tin.
Đối diện với ánh mắt với cô, Mạnh Tử Dư càng thêm tức giận, nhưng anh ta cảm thấy anh ta nên làm rõ chuyện này với Thời Kiều.
Mạnh Tử Dư ho khan một tiếng: “Chuyện của mày và Thời Yên Nhiễm, tao hy vọng khi đi học ở trường mày không nói lung tung. Không cần biết người khác có tin mày hay không, nhưng nếu nói ra thì mày chẳng được lợi ích gì cả, mày hiểu lời tao nói chứ?”
Thời Yên Nhiễm lo lắng rằng Thời Kiều oán giận trong lòng, sau đó đến trường học sẽ nói lung tung.
Vì vậy cô ta đã “vô tình” lỡ miệng nói ra trước mặt Mạnh Tử Dư, mà Mạnh Tử Dư lại là vị hôn phu của cô ta, tất nhiên phải chia sẻ khó khăn và giúp đỡ cô ta.
Thời Kiều liếc nhìn anh ta: “Tôi sẽ không nói, cậu còn chuyện gì khác không?” Nếu không có thì tránh ra.
Mạnh Tử Dư không ngờ rằng Thời Kiều trả lời một cách dễ dàng như vậy, anh ta cảm thấy nghi ngờ: “Mày thật sự không nói sao? Tao nói cho mày biết, mày đừng hòng dùng thủ đoạn…”
Thời Kiều cảm thấy người trước mặt đúng là ngu ngốc, nói chuyện với anh ta làm lãng phí thời gian của cô.
Vì thế cô lướt qua anh ta, tiếp tục đi lên phía trên.
Mạnh Tử Dư nói được một nửa: “...”
Cô gái quê mùa này liên tục phớt lờ anh ta, ngay cả khi đó là thủ đoạn của cô hấp dẫn anh ta đi nữa, nó cũng thật sự rất khó chịu!
Khuôn mặt của Mạnh Tử Dư tối sầm lại, duỗi tay ra nắm lấy cổ tay của Thời Kiều.
Thời Kiều xoay người lại, nói với anh ta bằng giọng lạnh lùng: “Buông tay ra!”
Mạnh Tử Dư có chút kinh ngạc trước khí thế của cô, nhưng vẫn không buông tay: “Tại sao mày lại thiếu văn hóa và không có giáo dục như vậy? Tao chưa nói xong sao mày dám rời đi, lúc nãy mày nói chuyện với Thời Ấn Nguyệt cũng…a a…”
Mạnh Tử Dư chưa nói hết câu, đã bị Thời Kiều nhấc chiếc chân dài và thẳng của cô đá một cú vào người anh ta.
Mạnh Tử Dư đặt một chân trên bậc cầu thang, còn bị đá một cú như vậy, nên cả người của anh ta không thể đứng vững mà lăn xuống cầu thang.
Thời Kiều xoay người, rời đi.
Còn nhẹ nhàng nói với anh ta hai chữ: “Đồ ngu!”
Mạnh Tử Dư lăn xuống mặt đất, anh ta cảm thấy đầu óc chóng mặt, hoa mắt.
Còn chưa kịp hồi phục tinh thần, anh ta đã nghe thấy một giọng nói từ trên tầng truyền xuống, liền tức giận đến toàn thân run rẩy!
“… Á, anh Tử Dư, anh không sao chứ?”
Thời Yên Nhiễm đang trốn ở một bên, không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, từ từ chạy lại hét lên giống như tiếng gà gáy.
Mạnh Tử Dư cảm thấy rất tê mông, nhưng người trong lòng ở ngay trước mặt, nên anh ta phải giữ hình tượng: “Anh không sao.”
Thời Yên Nhiễm chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt rơi lã chã: “Anh Tử Dư, Thời Kiều… Trước giờ luôn sống ở xóm núi, Thời Kiều không biết nhiều về việc đối nhân xử thế, em thay mặt Thời Kiều xin lỗi anh nhé!”
“Em không cần phải xin lỗi anh, chuyện này không phải lỗi của em!” Mạnh Tử Dư nói với giọng căm hận: “Em nói một câu rất đúng, từ xóm núi đến thì chính là từ xóm núi đến, không có giáo dục!”
Thời Yên Nhiễm nghe được lời này của anh ta, trong lòng cô ta rất vui mừng.
Vì Mạnh Tử Dư càng chán ghét Thời Kiều, thì địa vị của cô ta càng vững chắc.
Mặc dù Thời Yên Nhiễm rất vui mừng nhưng không thể hiện ra bên ngoài, thay vào đó cô ta vẫn dành những lời nói tốt đẹp cho Thời Kiều.