Chương 2: DOPPELGÄNGER (2)

1. “Giả thuyết thế giới năm phút trước” (2)

Thi thể của Keita được tìm thấy trong một khu rừng nằm sâu trên ngọn núi tên Karasuchou.

Ngọn núi đó cũng là nơi mà chúng tôi đã chọn làm địa điểm cắm trại, chính Taiki là người nhận ra điều này. Tôi không cho đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nguyên nhân là gì thì đến cả Taiki cũng không biết. Ngọn núi đó cách đây rất xa. Cực kỳ xa. Tại sao Keita lại đi đến một nơi xa xôi như thế để chết?

Nghe nói Keita chết do té ngã từ trên sườn núi xuống. Trường hợp Keita tự sát được đưa ra, tuy nhiên những dấu vết tại hiện trường cho thấy cậu ấy đã bước hụt chân và trượt ngã. Tôi cho rằng cái cách mà Keita chết thật chẳng giống cậu ấy chút nào. Vì cái chết này quá mức phi lý, chắc chắn cậu ấy sẽ không chọn cách chết “giống như” mọi người, nhưng...

“Miho.”

Có tiếng Rino gọi tôi.

Lễ tang của Keita có khá nhiều học sinh đến tham dự. Dù biết Keita vốn có nhiều bạn bè nhưng tôi vẫn không ngờ rằng cậu ấy lại có nhiều bạn bè đến vậy, cả nam lẫn nữ và đủ mọi độ tuổi từ trẻ mẫu giáo cho đến sinh viên đại học. Ai cũng khóc thương cho Keita, nếu chỉ xét đến những người tham dự thì khung cảnh lúc này trông hệt như buổi lễ tốt nghiệp của một ngôi trường nào đó. Thế nhưng mọi người đều mặc tang phục, trên sân khấu cũng không có bục đứng cùng micro để phát biểu mà thay vào đó là chiếc quan tài màu trắng của Keita.

Keita nhìn thật bình thản, nhưng có thể đó là do gương mặt cậu ấy đã được chỉnh thành như vậy, tôi cũng không rõ nữa. Trông cậu ấy như đang cười, nhưng nụ cười ấy gượng gạo và quá đỗi đứng đắn, nó không hợp với hình ảnh mọi khi của Keita. Nụ cười trên gương mặt rám nắng của Keita dù là vào thời điểm nào cũng mang một cái vẻ tinh nghịch rất riêng.

Tôi không thể nào khóc được...

“Miho.”

Khi tôi đang mải nhìn chằm chằm vào gương mặt của Keita thì Rino lại cất tiếng gọi. Do tôi cứ đứng nguyên tại chỗ như thế nên đã làm cho dòng người ở phía sau bị ùn ứ. Tôi bèn ấn đóa hoa chia buồn của mình vào bàn tay đang nắm lại của Keita rồi nhanh chóng rút tay về. Khi tôi chạm vào mu bàn tay của Keita, có cảm giác như bàn tay ấy được làm từ nước đá. Nó lạnh đến mức đáng sợ. Phải thừa nhận rằng Keita trước mặt tôi đã chết, tôi không thấy buồn vì chuyện đó, mà thấy sợ.

Tôi đã không tham gia vào nghi thức hỏa táng sau lễ động quan. Vì biết tôi và Keita chơi thân với nhau từ rất lâu rồi nên người nhà cậu ấy đã mời tôi vào cùng họ, nhưng tôi từ chối. Tôi không thể chịu đựng nổi việc phải tiễn đưa cậu ấy đi như vậy. Tôi sẽ nôn mất. Chắc chắn là không thể.

Thế nhưng cuối cùng tôi cũng đã nôn khi nhìn theo cột khói bốc lên từ ống khói cũ kỹ của gian nhà hỏa thiêu. Rino vừa lấy khăn tay bịt mũi vừa đứng ở phía sau xoa lưng cho tôi. Shun và Taiki thì chỉ đứng nhìn cột khói ấy mà không nói câu nào. Taiki từ đầu đến cuối đã đảm nhiệm công việc chào hỏi thay cho ba đứa ngây ngốc chúng tôi, rất ra dáng người lớn.

Shun thì lo lắng đến mức hình như trên mặt xuất hiện cả nếp nhăn, cậu ấy khóc như mưa, dù đã rất cố gắng kìm nén. Còn tôi chỉ biết nôn mửa, là đứa thảm hại nhất trong cả bọn. Thường thì khi có một cảnh tượng như thế, Keita sẽ là người cười vào mũi chúng tôi, thế nhưng bây giờ tiếng cười ấy đã không còn nữa, nghĩ đến đó tôi lại nôn tiếp. Tôi nôn đến mức cảm thấy cơ thể mình như muốn đảo lộn. Tôi không thể nhỏ được một giọt nước mắt mà thay vào đó là nôn hết dịch vị trong dạ dày mình ra, không có thức ăn bởi đã mấy ngày rồi tôi chẳng buồn cho thứ gì vào bụng.

“Thế là phải hủy buổi cắm trại nhỉ...”

Rino run rẩy nói, chẳng ai lên tiếng phản đối cả.

“Về thôi... Càng ở đây lâu thì bọn mình trông càng thê thảm.” Taiki nói.

Thế là chúng tôi quay lưng rời đi, bỏ lại nhà tang lễ phía sau.

Kỳ nghỉ hè năm ấy đã khởi đầu theo một cái cách không thể nào tồi tệ hơn được nữa.

*

Có tiếng ve kêu.

Min min. Ji ji. Loài ve có tiếng kêu như thế hình như gọi là “ve min min”. Tôi nhớ không rõ lắm. Nếu là con ve sầu thì tôi sẽ nhận ra tiếng kêu của nó ngay, nhưng loài đó chỉ kêu khi kỳ nghỉ hè đã bước vào giai đoạn cuối.

Hôm nay là ngày thứ hai sau tang lễ của Keita. Đã hai ngày trôi qua, nói thì thấy nhanh, nhưng nếu nhìn vào thực tại thì sẽ thấy thời gian trôi qua rất chậm chạp. Hẳn là vì từ đó đến giờ tôi chưa làm được bất cứ việc gì. Kể từ sau tang lễ của cậu ấy, tôi chưa hề bước chân ra khỏi nhà.

Tôi dán lưng vào thảm tatami trong phòng mình cả ngày, không thèm nhúc nhích, nhưng bố mẹ tôi không hề trách tôi vì chuyện đó. Họ cũng biết rõ Keita và cũng đã đến dự tang lễ của cậu ấy. Vừa mới nãy thôi mẹ đã hỏi tôi có muốn đi cùng không khi bà chuẩn bị ra ngoài mua đồ. Tôi đã chọn ở nhà một mình, vì dù ra ngoài thì cũng chẳng có thứ gì khiến tôi cảm thấy khá lên được.

Thật yên tĩnh. Ngoài tiếng quạt máy đang chuyển động, tiếng chuông gió của nhà hàng xóm nào đấy và tiếng ve kêu thì quanh đây chẳng còn thứ âm thanh nào khác, họa may thì lâu lâu mới có tiếng trẻ con chơi đùa vang vọng đến từ bên ngoài ngõ.

Có rất nhiều ve sầu bám vào phía bên ngoài cửa sổ. Sau một lát, bỗng nhiên chúng yên lặng. Tôi nghĩ bâng quơ. Hay là chúng chết rồi?

Chết.

Keita.

Tôi vẫn chưa dám tin vào điều đó, dù cho đã hai ngày trôi qua.

Tôi và Keita quen nhau từ thuở nhỏ. Tuy học khác trường mẫu giáo nhưng vì nhà gần nên cả hai đã chơi với nhau suốt từ dạo ấy đến giờ. Tôi cũng không nhớ rõ mối quan hệ của chúng tôi đã bắt đầu như thế nào. Keita cứ thình lình xuất hiện rồi lại thình lình biến mất, có lẽ vì thế mà hai chúng tôi đã thình lình trở nên thân thiết từ lúc nào không hay.

Chúng tôi học cùng lớp khi vào tiểu học, và hầu như luôn đi học cùng nhau cho tới tận lớp hai. Keita khi ấy là một cậu bé vô cùng hoạt bát, tinh nghịch và dường như chẳng sợ hãi thứ gì trên đời. Sinh nhật của tôi muộn hơn Keita, nhưng thực tế với tôi cậu ấy giống như một đứa em trai. Hết lần này đến lần khác Keita luôn làm những trò khiến tôi phải lo sốt vó, ví dụ như trèo cây hoặc là nhảy xuống hồ bơi chẳng hạn...

“Keitaaa, nguy hiểm lắm. Giáo viên sẽ lại mắng cậu đấy.”

“Không sao không sao. Miho cũng đến đây đi, đã lắm đó.”

“... Còn lâu. Tớ đi mách cô giáo.”

Cứ mỗi lần Keita nghịch ngợm là tôi sẽ lại tỏ ra bất mãn rồi đòi đi mách người lớn, và lần nào cũng vậy, cậu ấy sẽ ngay lập tức trèo xuống sau đó ngoan ngoãn chạy đến chỗ tôi nói “Thôi mà thôi mà, tớ chừa rồi mà”. Nhưng rói Keita vẫn chứng nào tật nấy, lần tới cậu ấy sẽ lại trèo lên cái cây đó, và suốt những năm tháng tiểu học tôi đã phải lặp đi lặp lại cái cảnh la mắng này không biết bao nhiêu lần.

Sau khi vào trường trung học, Keita đã bớt tinh nghịch lại một chút, nhưng bầu nhiệt huyết đó vẫn không thuyên giảm mà được cậu ấy dành hết cho các hoạt động của câu lạc bộ. Việc tôi tham gia vào cùng câu lạc bộ điền kinh với Keita cũng là ngoài dự tính. Tôi vốn không nhanh nhẹn lắm, còn Keita thì là ngôi sao chạy nước rút của câu lạc bộ. Khoảng thời gian đó cũng là lúc tôi bắt đầu ý thức được Keita là con trai. Tay chân mảnh khảnh nhưng không phải dạng lều khều, mái tóc đen hơi quăn đôi chỗ, đôi mắt hai mí luôn mang vẻ láu lỉnh và hai lúm đồng tiền giống hệt như con gái thường hiện lên mỗi khi cậu ấy cười. Thế nhưng những việc Keita làm thì lại cực kỳ ra dáng con trai. Cậu ấy chạy cực nhanh và tính cách rất dễ khiến người ta cảm mến. Keita cứ như bước ra từ trong tranh thành ra cũng khá nổi tiếng đối với các bạn nữ. Tôi không thích việc đó cho lắm, cứ hễ trông thấy Keita nói chuyện với một đứa con gái khác là tôi lại cảm thấy khó chịu. Keita cứ như một đứa trẻ ưa thích làm nũng, chỉ cần tôi tỏ ra hơi lạnh nhạt chút thôi là cậu ấy sẽ lại cuống quýt cả lên, mà cũng không hiểu sao tôi khó có thể giận Keita được lâu...

Năm lên cao trung, trong chuyến đi chơi của trường vào tháng Năm, năm người chúng tôi được phân vào cùng một nhóm và đã chơi thân với nhau từ đó đến giờ. Keita hay đùa bỡn rất hợp với Taiki tính cách vui vẻ, thế nên hai người họ khá thân thiết. Tôi có chút cảm giác xa cách với Keita, thế nhưng khoảng thời gian năm người ở bên nhau thật sự rất vui làm cho tôi không còn cảm thấy bất mãn nữa...

Trong phòng tôi còn rất nhiều ảnh tôi chụp cùng với Keita. Trong các hoạt động của trường Keita đều chỉ có một mình. Bố mẹ cậu ấy rất bận nên không thể tham gia vào bất cứ hoạt động nào ở trường, cho dù là dự giờ hay liên hoan phát biểu thành tích học tập... Kể cả khi cậu ấy lên cao trung họ cũng không thể đến tham dự những sự kiện như hội thao hay lễ hội văn hóa. Cũng vì thế mà ảnh của Keita hầu hết đều là do bố mẹ tôi chụp cho. Tất nhiên là tôi cũng có mặt trong những tấm ảnh đó, và những tấm ảnh như thế ở nhà tôi có rất nhiều. Ngay cả di ảnh của Keita được đặt tại lễ tang cũng là do gia đình tôi cung cấp. Hôm ấy là lần đầu tiên tôi thấy mặt bố mẹ Keita, nhưng vì chưa từng gặp qua họ lần nào nên cũng chẳng cảm thấy có gì khác biệt...

“Miho?”

Tôi ngoảnh đầu về phía cửa nhà, ai có thể đến tìm tôi vào lúc này cơ chứ? Tôi nằm im không trả lời, nhưng khoảng mười giây sau người đó lại cất tiếng gọi. Tại sao người đó lại không bấm chuông mà gọi trực tiếp tên tôi như thế, nhà tôi có lắp đặt hệ thống liên lạc nội bộ cơ mà. Ai thế nhỉ?

Trong một chốc tôi đã đấu tranh giữa hai luồng suy nghĩ, một là người ta đã gọi thẳng tên thì mình phải ra mở cửa, hai là cái kẻ đang không bấm chuông mà chỉ gọi tên kia có vẻ rất khả nghi, cuối cùng thì suy nghĩ thứ hai đã chiến thắng. Tôi quyết định giả vờ như mình đang vắng nhà và tiếp tục nằm lăn ra trên chiếu tatami một cách uể oải.

“Miho!”

Lần này thì tiếng gọi đã to hơn một chút. Là giọng con trai, tuy cách một bức tường nhưng tôi vẫn nhận ra được. Tôi nhăn mặt và nhổm dậy lần nữa, một tay móc điện thoại di động ra kiểm tra xem có phải là Shun hay Taiki không. Chẳng có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào cả, vậy thì ai đang ở ngoài cửa...

Tôi bước đến chỗ đặt màn hình của hệ thống liên lạc rồi ngó vào. Chẳng có ai hết... Là trò đùa sao? Từ trước đến nay tôi chỉ mới nghe qua trò bấm chuông rồi bỏ chạy, còn gọi tên xong bỏ chạy thì quả thật mới gặp lần đầu tiên. Khi tôi nghĩ đến đấy thì tiếng gọi “Miho” lại vang lên, lần này tôi phản ứng cực nhanh và bay trở lại chỗ máy liên lạc theo đúng nghĩa đen.

“...Ai đó?”

Tôi rón rén hướng về phía micro cất tiếng hỏi, từ phía đầu dây bên kia tôi có thể nghe được tiếng thở của ai đó, và sau đấy là một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

“Miho phải không?”

Đúng vào khoảnh khắc ấy.

Mọi âm thanh trên cõi đời này đều hoàn toàn biến mất.

Tiếng ve kêu, tiếng quạt máy, tiếng lũ trẻ nô đùa... chẳng còn gì nữa cả.

Hai mắt tôi cứ mở to như thế, nhưng cơ thể tôi lại lặng đi chẳng khác gì đã bị đông thành đá. Hai con ngươi của tôi căng hết cỡ đến mức hai mắt đều hoa lên, mọi thứ tôi nhìn thấy bỗng nhiên trở nên thật mờ ảo và có phần méo mó.

Tôi nhận ra giọng nói này.

Thân xác ve sầu bám vào phía bên ngoài cửa sổ mà tôi cho rằng đã chết lại đột nhiên bắt đầu cử động. “Một nửa” trong tôi vốn đã chết, hiện tại như được truyền cho luồng sức sống mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Khi ý thức quay trở về, tôi nhận ra mình đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào không hay. Tôi thò tay mở cửa, chỉ hận mình không thể giật tung cả khóa xích ra để mở cho nhanh.

Khi cánh cửa vừa hé mở, ánh nắng mùa hè từ bên ngoài tràn vào như thiêu như đốt, trong thoáng chốc ấy, tôi có cảm giác như thế giới này đã bị nhuộm bởi một màu trắng toát.

Ngay tức khắc, tôi nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh.

Tôi nín thở.

Bóng người ấy lay động dưới hơi nóng của mùa hè tựa như ảo ảnh.

Tay chân mảnh khảnh, mái tóc đen quăn quăn cùng hàng lông mày khỏe khoắn...

“Không thể nào...”

Người con trai ấy ngẩng đầu lên và khẽ mỉm cười, trên đôi gò má là hai lúm đồng tiền quen thuộc. Nụ cười kìa thoảng qua, phù du như một hạt băng tuyết giữa ngày hè nóng nực, tan biến đi chỉ trong khoảnh khắc. Dù vậy, gương mặt ấy lại mang tới cảm giác gượng gạo như thể chỉ vừa mới xuất hiện trên thế giới này từ năm phút trước.

Không thể nào là nhầm lẫn được.

Đối với tôi, gương mặt ấy đã quá quen thuộc.

“K... Keita?”

Tôi bước một chân ra ngoài cửa, run rẩy, sợ sệt.

“Ya.”

Và nhẹ nhàng như thế, người con trai ấy giơ tay lên chào tôi.