Chương 1: DOPPELGÄNGER (1)

1. “Giả thuyết thế giới năm phút trước” (1)

Vào mùa hè năm ấy, Keita qua đời.

Có một khái niệm được gọi là “Giả thuyết thế giới năm phút trước”.

Hãy giả sử rằng: Tôi, một học sinh năm hai cao trung với kỳ nghỉ hè cận kề trước mắt, đã sống trên đời được mười sáu năm có lẻ, và cái thế giới nơi tôi đang sống ấy thực chất chỉ mới được tạo ra từ năm phút trước. Câu phản biện mà tôi nhận được nhiều nhất hẳn sẽ là “Đồ hâm, chẳng phải bạn vừa mới nói mình hiện nay đã hơn mười sáu tuổi sao”. Tuy nhiên, không thể phủ định được khả năng rất có thể phần ký ức này cũng chỉ vừa mới được tạo ra từ năm phút trước... Chí ít thì đó là cách giải thích ngây ngô của tôi.

“Bạn Yuuki Keita lớp mình mất rồi các em ạ.”

Tôi lắng nghe từng câu từng chữ của cô giáo chủ nhiệm, cả người đờ ra.

Và rồi tôi chợt nhớ đến “Giả thuyết thế giới năm phút trước”. Keita chính là người đã kể cho tôi nghe về chuyện đó. Lúc ấy mặc dù hiểu những gì Keita nói nhưng tôi lại không cách nào tiếp nhận được cái khái niệm này. Không thể có chuyện Keita - người bạn thân thiết đã cùng lớn lên với tôi như hai chị em ruột từ thời còn rất nhỏ - chỉ mới được in vào tâm trí tôi từ năm phút trước, không thể nào chỉ đơn giản như vậy.

Thế nhưng giờ đây, tôi nghĩ mình đã có thể chấp nhận được câu chuyện đó. Rất có khả năng ngay từ đầu đã không có người tên là Keita tồn tại. Hoặc giả như vì một lý do nào đấy mà Keita bị buộc phải chết, dù cậu ấy vốn đã có mặt trong bối cảnh của thế giới nơi tôi đang sống khi nó vừa được tạo ra từ năm phút trước. Hẳn đó là do tính khí thất thường của vị thần đã kiến tạo nên thế giới này nên Keita mới không còn nữa.

hấp dẫn giới tính” thì một nửa số ngăn trong trái tim bé nhỏ của tôi đã luôn được lấp đầy bằng hình ảnh Keita. Nói cách khác, một nửa của tôi được tạo nên bởi Keita. Và chính vì thế nên khi Keita mất, một nửa trong tôi cũng xem như đã chết.

Ngày hôm ấy, tôi đã chết đi một nửa.

Dù không ai có thể phủ nhận “Giả thuyết thế giới năm phút trước”, nhưng cái chết của Keita lại được chứng minh một cách không thể rõ ràng hơn, bởi chứng cứ tại hiện trường, bởi khoa học tối tân, và bởi những nghi thức trong lễ tang của cậu ấy...

*

Cái hôm mà Keita mất tích, chính là năm ngày trước khi kỳ nghỉ hè của trường cao trung Futamachi bắt đầu. Thứ Năm ngày mười sáu tháng Bảy. Ngày ấy tôi vẫn nhớ như in, vì đó là ngày tôi phát hiện ra mình đã làm mất bộ đồ thể thao của câu lạc bộ điền kinh.

“Hả? Miho mà lại làm mất đồ sao?”

Shun, cậu bạn cùng câu lạc bộ điền kinh nhíu mày hỏi như vậy khi nhìn thấy tôi mặc bộ đồ thể thao của trường trong giờ luyện tập buổi sáng.

“Hiếm thật đấy. Ấn tượng của tớ về Miho là một người giữ đồ rất kỹ.”

Tôi ngồi bệt xuống đất, thở phì phò duỗi hai chân ra, vừa làm động tác gập người vừa trả lời.

“Ừ. Tớ cũng không biết mình đã làm mất nó ở đâu... Tớ vẫn nhớ là tối hôm qua còn mặc bộ đồng phục ấy để chạy bộ...”

Thấy tôi đang vừa gập người vừa nói chuyện, Shun đến và giúp tôi ép lưng xuống. Úi chà chà, đau quá.

“Chạy bộ...? Một mình cậu à?”

“Đại loại thế, ừm... những lúc có tâm trạng cậu không cảm thấy muốn chạy bộ một lúc sao?”

Khi lý giải theo hướng ấy, tôi cảm thấy việc Keita mất trở nên dễ chấp nhận hơn nhiều. Keita mất rồi. Không thể tin được. Gương mặt của Keita đã luôn hiện hữu trong một nửa phần kí ức của hơn mười sáu năm tôi sống trên đời. Kể từ lúc trải qua tuổi dậy thì, khi tôi biết đến thứ gọi là “sự hấp dẫn giới tính” thì một nửa số ngăn trong trái tim bé nhỏ của tôi đã luôn được lấp đầy bằng hình ảnh Keita. Nói cách khác, một nửa của tôi được tạo nên bởi Keita. Và chính vì thế nên khi Keita mất, một nửa trong tôi cũng xem như đã chết.

Ngày hôm ấy, tôi đã chết đi một nửa.

Dù không ai có thể phủ nhận “Giả thuyết thế giới năm phút trước”, nhưng cái chết của Keita lại được chứng minh một cách không thể rõ ràng hơn, bởi chứng cứ tại hiện trường, bởi khoa học tối tân, và bởi những nghi thức trong lễ tang của cậu ấy...

*

Cái hôm mà Keita mất tích, chính là năm ngày trước khi kỳ nghỉ hè của trường cao trung Futamachi bắt đầu. Thứ Năm ngày mười sáu tháng Bảy. Ngày ấy tôi vẫn nhớ như in, vì đó là ngày tôi phát hiện ra mình đã làm mất bộ đồ thể thao của câu lạc bộ điền kinh.

“Hả? Miho mà lại làm mất đồ sao?”

Shun, cậu bạn cùng câu lạc bộ điền kinh nhíu mày hỏi như vậy khi nhìn thấy tôi mặc bộ đồ thể thao của trường trong giờ luyện tập buổi sáng.

“Hiếm thật đấy. Ấn tượng của tớ về Miho là một người giữ đồ rất kỹ.”

Tôi ngồi bệt xuống đất, thở phì phò duỗi hai chân ra, vừa làm động tác gập người vừa trả lời.

“Ừ. Tớ cũng không biết mình đã làm mất nó ở đâu... Tớ vẫn nhớ là tối hôm qua còn mặc bộ đồng phục ấy để chạy bộ...”

Thấy tôi đang vừa gập người vừa nói chuyện, Shun đến và giúp tôi ép lưng xuống. Úi chà chà, đau quá.

“Chạy bộ...? Một mình cậu à?”

“Đại loại thế, ừm... những lúc có tâm trạng cậu không cảm thấy muốn chạy bộ một lúc sao?”

“Nhắc mới nhớ, hôm nay cậu ta chưa đến nhỉ.” Shun cười khổ tỏ vẻ thông cảm với tôi.

Trong giọng của Shun có chút gì đó cứng nhắc, làm tôi hiểu được ngay người cậu ấy đang nói tới là ai. Dạo gần đây Shun và Keita rất ít khi nói chuyện với nhau.

“Keita không đến tập buổi sáng, chuyện này mới là hiếm.”

Keita cũng ở trong câu lạc bộ điền kinh giống tôi, mỗi khi thấy tôi rêи ɾỉ lúc đang làm động tác gập người là cậu ấy sẽ chạy ngay tới để đè lưng tôi xuống.

“Cậu ấy có nói năng gì không?”

“Tin nhắn ấy hả? Không, không thấy gì hết.”

Tôi lắc đầu. Thường thì khi có chuyện gì đó Keita sẽ nhắn tin cho tôi biết, thế nhưng lần này cậu ấy lại chẳng nói câu nào.

“Hay là cậu ấy bị cảm?” Shun nói, còn tôi chỉ gật đầu một cách mơ hồ.

Lúc đó chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ đến đấy thôi.

Ngày mười bảy tháng Bảy, tại giờ sinh hoạt chủ nhiệm buổi sáng, chúng tôi được giáo viên báo tin Keita đã mất tích. Cậu ấy đi khỏi nhà vào tối ngày mười lăm và không thấy trở về, cũng không có ai liên lạc được. Nghe nói Keita đã bỏ điện thoại di động ở nhà. Khi nghe tin, trống ngực của tôi đập rất mạnh.

Cả nhóm tụ tập đủ mặt vào giờ nghỉ. Tôi, Rino, Taiki và shun. Nếu là mọi khi thì sẽ có cả Keita ở đây nữa. Đây chính là nhóm bạn đã chơi cùng nhau từ hồi học lớp số ba năm nhất của tôi.

“Chuyện gì xảy ra với Keita vậy nhỉ?” Taiki ngồi vào chiếc bàn của Shun, vừa lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói. “Bỏ nhà đi bụi kiểu đó thật không giống với cậu ấy chút nào.”

Taiki ở trong câu lạc bộ bóng chuyền nên có thân hình khá cao, cái tư thế cậu ta ngồi nhìn về một hướng xa xăm này không hiểu sao lại mang đến một cảm giác đẹp như tranh vẽ.

“Hay là cậu ấy bị cuốn vào một vụ án nghiêm trọng nào đó rồi?”

Taiki đùa, nhưng không cười nổi.

“Bớt đùa giỡn lại đi.”

Tôi khẽ thì thào, tay nắm chặt lấy điện thoại di động, mãi chẳng gọi được cho Keita nến tôi có cảm giác như cái điện thoại đã mất đi một nửa công năng, dù nó chẳng hư hỏng gì cả.

“Nếu là bỏ nhà đi bụi, chắc cậu ấy sẽ cố tình cất điện thoại đi.”

Shun nói.

“Không phải bỏ quên chứ, cái thằng đó cũng có lúc lơ đễnh lắm mà.”

Taiki lại lên tiếng

“Hoặc là như thế, hoặc là Keita bị bắt cóc.”

“Bắt cóc cậu ta thì được gì cơ chứ. Cậu ta có phải con nhà quyền quý đâu.”

“Vậy tại sao Keita lại biến mất?”

“Ờ thì...”

“Cảnh sát đã ra thông báo tìm kiếm rồi phải không? Miễn là Keita không đi quá xa, nhất định họ sẽ tìm được cậu ấy thôi.”

Bằng một chất giọng nhẹ nhàng, Rino lên tiếng chấm dứt cuộc tranh luận của Shun và Taiki. Tuy tôi và Keita quen nhau từ thời còn học trung học nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra một chuyện như thế này, hẳn ai cũng nhìn ra được nỗi lo lắng từ vẻ mặt của tôi.

“Mà thôi, Keita không phải dạng người dễ dàng thất hứa, rối cậu ấy sẽ quay lại khi kỳ nghỉ hè bắt đầu... Chính cậu ấy là người đã đề xuất vụ đi cắm trại còn gì.”

Shun dựa vào cái ghế mình đang ngồi, bĩu môi nói. Cả tôi lẫn Shun đều biết rằng Keita không phải loại người tùy tiện bỏ tập điền kinh. Đã thế Keita còn đang phải chuẩn bị cho một giải đấu quan trọng vào mùa hè, cậu ấy chính là người được chọn đi tranh giải cao trung toàn quốc cự ly một trăm mét.

“Cắm trại à...” Taiki nói, ánh mắt bỗng chốc trở nên thật xa xăm.

Này, nghỉ hè chúng ta hãy cùng nhau đi đâu đó đi. Tớ muốn đi cắm trại.

Người nói câu ấy đúng là Keita.

Không phải cậu sắp đi thi toàn quốc à. Còn luyện tập và đi tập huấn toàn đội thì sao?

Hình như Taiki đã hỏi thế, tôi chỉ còn nhớ mang máng.

Mình sẽ cố gắng thu xếp. Năm sau là thi tốt nghiệp rồi, phải tranh thủ đi trong năm nay. À, nhưng mà đúng là mình không có nhiều thời gian nên việc lên kế hoạch sẽ giao cho Taiki nhé.

Keita cười nói, hoàn toàn đem trọng trách lên kế hoạch ném cho Taiki, khiến cậu ta chỉ biết cười khổ và bảo “Đành vậy, hết cách”.

Sau đấy thì mọi người quyết định sẽ đi ngắm sao. Vì bố mẹ Keita rất bận và hầu như không có thời gian để đi du lịch, thế nên cậu ấy chưa bao giờ có cơ hội được nhìn thấy một bầu trời đầy sao.

Ở đô thị thì chỉ cần thấy được Tam Giác Mùa Hè thôi đã là kì tích rồi, vậy nên chúng tôi phải tìm một nơi vắng vẻ, yên tĩnh, ít có ánh đèn và càng ít người qua lại càng tốt, ví dụ như lên núi hoặc là vào rừng chẳng hạn. Dù bản thân Taiki cũng bận rộn với việc luyện tập ở câu lạc bộ bóng chuyên, nhưng cậu ấy đã rất chịu khó tìm hiểu để lên kế hoạch cho chúng tôi. Keita rất lấy làm vui sướиɠ, cậu ấy trông ngóng chuyến đi đến mức đã lôi tôi đi mua sắm mấy món đồ chuẩn bị cho chuyến cắm trại từ tận tháng Sáu.

“Keita nhất định sẽ trở về mà.” Taiki trấn an mọi người.

Tôi gật đầu. Xưa nay Keita không phải dạng người thích làm mấy chuyện trời ơi đất hỡi như vậy. Nhưng từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng tỏ ra quan tâm lo lắng cho ai đến mức này, khi gặp lại Keita tôi nhất định phải mắng cậu ấy một trận mới được.

... Thế nhưng tối ngày mười chín tháng Bảy, chuyện mà không ai trong chúng tôi dám nghĩ đến đã xảy ra.

Keita đã chết.