Chương 13+14

13

Học kỳ sau, thời khóa biểu của tôi đầy ắp.

Giang Tự bận việc thi nghiên cứu sinh, bọn tôi đã rất lâu không gặp nhau.

Hôm nay, lớp trưởng cấp ba tổ chức họp mặt.

Những người đi học ở bắc Kinh đều gọi tới hết.

Tôi đi tới khá sớm.

Mọi người nhìn thấy tôi đều vô cùng nhiệt tình.

“Thủ khoa, cậu giấu giỏi lắm, lúc đó ai cũng nghĩ Khương Giai là thủ khoa đó.”

Nói đến việc này, các bạn học mồm năm miệng mười thi nhau nói.

“Có biết không, Khương Giai đậu trường không tốt lắm.”

“Sao? 700 điểm lận mà?”

“Cô ta nói là 700 điểm, nhưng thật ra thi chỉ được có 670 điểm thôi.”

“Không biết cô ta từ đâu mà làm ra một đống bằng chứng giả, nói có thể cho bản thân thêm 20 điểm nữa, còn có nhiều đồ vật tùm lum khác mà tôi cũng không biết. Nhưng mà điểm đó, đều là lúc trúng tuyển tính. Kết quả, mới đây bị phát hiện là làm gia trở nên vô dụng.”

“Cô cũng biết đó, sau đó cũng chỉ đành báo danh vào một trường bình thường..”

Cửa bộng mở ra.

Khương Giai mặc một cái váy xinh đẹp, kéo một người đàn ông đi vào.

Không phải Tống Xuyên.

Mà là một người đàn ông lớn tuổi hơn chúng tôi nhiều.

Các bạn học im lặng lại, “Giai Giai, đây là ai thế?”

Khương Giai nhìn tôi một cái, cười nói, “Bạn trai tớ, học tiến sĩ trong trường chị tớ.”

Mọi người nhìn nhau, hào hứng khen ngợi, “Giai Giai thật lợi hại!”

“Váy của cậu không rẻ đúng không?”

Người đàn ông cười vô cùng nhãn nhặn, “Giai Giai thích, nên tôi mua cho cô ấy.”

Chung quanh vang lên một trận ồn ào ái muội.

Khương Giai mặt mày hồng hào, đắc ý nhếch môi.

Lớp trưởng nhìn không nổi, khụ một tiếng, “Cái đó, các cậu có ai gặp Tống Xuyên không?”

Có người nói: “Chút nữa anh Tống mới tới.”

Chưa dứt lời đã có người đẩy cửa.

“Xin lỗi, tớ tới muộn.”

“Hoa khôi của lớp hôm nay trang điểm thật đẹp.”

Sắc mặt Khương Giai cứng đờ, cúi đầu xé khăn giấy.

Tống Xuyên không nhìn cô ta lấy một cái, sắc mặt tự nhiên mà kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Tại thực hành bận quá, thật xin lỗi.”

Nói xong, anh ta nhìn ly nước dưa hấu trước mặt tôi, “Phục vụ, đổi ly khác đi, cô ấy không uống nước dưa hấu.”

Lớp trưởng nhìn tôi một cái, “Duệ Hòa, hai cậu……”

Khương Giai cúi đầu, xé khăn giấy thành từng mảnh nhỏ.

Tôi giữ cái ly, “Bọn mình không thân.”

“Duệ Hòa, em...”

“Chúng ta thân nhau lắm sao?”

Tôi hỏi anh ta.

Nụ cười của Tống Xuyên cứng đờ, “Nhìn xem, vẫn còn giận tôi này.”

Tôi cười mà không nói gì.

Không ai nói chuyện này nữa.

Sau lần Khương Giai hắt nước bẩn cho tôi, mọi người bắt đầu có hứng thú với chuyện của cô ta.

“Ê, Duệ Hòa, cậu với bạn trai Giai Giai học chung trường, bình thường chắc có gặp qua rồi nhỉ?”

Khương Giai ôm lấy cánh tay của người đàn ông đó, “Khoa chính quy cách tiến sĩ rất xa, bọn họ không quen.”

Lời nói và cử chỉ của Khương Giai lộ ra ít kiêu ngạo.

Lức sắp về, Giang Tự nhắn tin tới.

“Gửi địa chỉ cho anh.”

“Anh không bận hả?”

“Anh xong rồi.”

Đúng là người dân mất tích bỗng quay về mà.

Ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy hính dáng quen thuộc dựa vào xe, đang nghiêng người khoanh tay chờ tôi.

“Ôi vãi, tớ không nhìn nhầm chứ, là Giang học trưởng hả?”

“Anh ấy đang chờ ai nhỉ?”

Anh mặc tây trang đi giày da, hiển nhiên từ cuộc họp nào đó về.

Tống Xuyên đang nói chuyện với tôi, “Anh dẫn em đi coi trường anh học, phong cảnh khá đẹp”

“Xin lỗi, bạn gái tôi không có thời gian.”

Giang Tự bước tới tới giữ chặt tay tôi, thần sắc lạnh lùng.

Nhất thời mọi người đều ngây ngẩn.

“Duệ Hòa, hai người……”

Tôi cười vẫy vẫy tay, “Ngại quá, tụi mình đi trước.”

Đúng lúc này, bạn trai Khương Giai đột nhiên bước tới.

“Giang tiên sinh, ngài còn nhớ tôi chứ!”

Anh ta bắt tay Giang Tự, “Lần trước hạng mục đấu thầu của anh, công ty chúng tôi từng tham gia.”

Giang Tự khựng lại, sau đó cười, “A, là ngài, tôi nhớ ra rồi.”

Vẻ mặt người đàn ông không hề nghi ngờ.

“Là thế này, công ty chúng tôi gần đây có sáng kiến mới, không biết có thể cùng ngài hợp tác không……”

Anh ta lôi kéo Giang Tự đi xa.

Vẻ mặt các bạn học nghi hoặc.

“Giai Giai, không phải cậu nói bạn trai cậu đang học…… tiến sĩ ở Thanh Hoa sao? Nhìn không giống nha.”

Mặt Khương Giai cứng đờ, “Tớ có việc, đi trước nhé.”

Nói xong đứng ở ven đường tùy tiện bắt một chiếc xe, cũng không chờ ai liền đi mất.

Bạn học bên cạnh thở dài, “Sao cô ấy lại để hết tâm tư vào những chuyện như thế này cơ chứ?”

“Làm sao thế?”

“Giai Giai vốn học không tệ, chỉ cần chăm chỉ học, thi nghiên cứu sinh, đi học trường tốt không thành vấn đề. Chính là ngày đầu tiên khai giảng cô ấy đã nói với các bạn học, là bản thân bị nhầm, mới báo danh vào trường học tệ như thế này.”

“Cô ấy không bị cô lập thì ai bị chứ.”

“Còn nói bản thân vừa học sẽ biết, căn bản không cần nghe giảng.”

“Kết quả thành tích đi xuống, sắp phải chuyển nghành rồi.”

“Còn yêu đương với một ông già.”

Tôi nghe bọn nói chuyện, mặc áo khoác vào chào hỏi: “Mọi người ơi, lần sau gặp nhé, mình đi trước đây.”

“Haizz, Duệ Hòa, cậu một chút cũng không quan tâm cô ấy sao?”

Tôi cười cười, nói, “Tớ cảm thấy cuộc sống của bản thân quan trọng hơn.”

Nói xong, ngồi vào xe Giang Tự.

Không lâu sau, anh ấy quay về.

Mở cửa xe, trước tiên nhìn tôi một cái.

Rồi cười.

“Em uống rượu?”

Tôi cười cười, “Uhm! Em có uống một chút.”

“Phải không.” Giang Tự cười giọng điệu hơi chua, “Hời cho Tống Xuyên.”

“Sao lại hời cho anh ta?”

“Em nhìn cậu ta.”

Tôi nghẹn họng, “Anh nói lý chút đi……”

Giang Tự cúi đầu, hôn lên môi tôi một cái, “Uhm, anh không nói lý.”

Đêm nay đúng là anh có chút đẹp trai.

Tôi nắm lấy cà vạt anh, kéo anh lại rồi nhẹ nhàng hôn lên.

Giang Tự giữ chặt gáy tôi, trở tay kéo kính xe lên.

Sau mưa to, nhiệt độ trong không khí có chút giảm.

Trong xe lại vô cùng nóng.14

Khi tôi học cuối năm hai, Giang Tự đã học nghiên cứu sinh.

Tôi cũng bắt đầu tìm giáo viên phụ đạo.

Bỗng có một ngày, bố nói với tôi: “Duệ Hòa, bố với dì con ly hôn rồi.”

Lúc nghe tin này, tôi đang ở văn phòng giáo viên.

“Hạng mục trao đổi sinh viên xuất ngoại này, phải mất một năm rưỡi.”

“Người nhà em đồng ý không?”

Tôi không hề suy nghĩ, “Thầy ơi, nhà em để em tự quyết định nên không có vấn đề gì.”

Từ văn phòng ra, tôi ngồi trong tiệm cà phê, gọi điện thoại cho bố tôi.

“Duệ Hòa, con…… Năm nay có về đây ăn tết không?”

Giọng nói của ông tang thương đi rất nhiều.

Tôi nhìn giấy giới thiệu đã ký trong tay, nói: “Bố, con sẽ đi nước ngoài.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

“Đi bao lâu?”

“Hơn một năm ạ.”

Một lúc lâu sau ông vẫn không nói cái gì.

Qua một chút, lại như kể khổ với tôi.

Ông nói: “Mấy năm nay dì con càng ngày càng cực đoan. Lúc nào cũng nói bố đối xử không tốt với Giai Giai.”

“Bố đã cố gắng hết sức rồi.”

Mùa này, lá cây đã rụng gần hết.

Lá rụng theo gió thu rơi đầy đất.

Tôi nhớ mùa thu năm xưa, lúc ông dẫn tôi đi vườn bách thú xem hươu cao cổ.

Tôi cưỡi trên cổ ông.

Ông nói tôi lớn lên sẽ cao giống như hươu cao cổ.

Sau đó, ông ấy không dẫn tôi đi vườn bách thú nữa.

Mà lén đi cùng mẹ con Khương Giai.

Tôi ôm ly cà phê nóng, nhẹ giọng nói, “Bố phải chăm sóc bản thân cho tốt.”

Đầu dây bên kia thở dài, “Duệ Hòa, con vẫn còn trách bố.”

“Vâng.”

“Đó là kỳ nghỉ hè quan trọng nhất cuộc đời con.”

Chỉ là bây giờ nhớ tới, thật sự không có nhiều ký ức tốt đẹp.”

Cúp điện thoại, thấy tin nhắn Giang tự gửi tới.

“Chuyện xuất ngoại có quyết định rồi?”

“Uhm, sao anh biết?”

“Ngày mai em rảnh không?”

“Sao thế?”

Giang Tự nói, “Hẹn hò.”

Lần cuối cùng hẹn hò trước khi xuất ngoại, là ở bảo tàng khoa học kỹ thuật.

Mùa nhập học, nơi này lại rất vắng người.

Bảo tàng to như vậy, gần như không cần xếp hàng.

Giang Tự nói: “Chắc là em sẽ thích phòng C.”

Phòng C.

Hội trường công nghệ và sinh hoạt.

Bên trong có quá nhiều đồ vật khiến tôi cảm thấy hứng thú.

Giang Tự cầm nước khoáng, chậm rì rì mà theo sau tôi.

Tôi đứng trước bản giới thiệu máy tính siêu cấp, nói: “Nơi này thú vị hơn tưởng tượng của em nhiều.”

“Lần đầu tiên tới hả?”

“Dạ.”

Tôi dựa vào lan can, cười nói, “Lúc trước, bố mẹ em rất bận nên không hay dẫn em đi.”

“Khương Giai và mẹ cô ta không thích mấy chỗ này.”

“Cho nên em phải theo họ đi công viên trò chơi hoặc là đi trung tâm thương mại.”

“Nếu không, mẹ Khương Giai sẽ nói với bố là tính tình của em quái gở, thích ở một mình.”

“Giống như thế này, có thể đứng ở chỗ bản thân mình thích gϊếŧ thời gian.”

“Thì đây là lần đầu tiên.”

Giang Tự ôm cánh tay dựa vào phía sau.

Ánh mắt dừng trên mặt tôi.

“Sao em lại kiên quyết chọn khoa máy tính như thế?”

Tôi sờ sờ lan can, “Thì…… Em muốn vậy.”

Ba năm cấp ba, mọi nỗ lực của tôi đều vì thoát khỏi cái nhà ấy.

Cho nên thanh xuân của tôi, cũng không có mộng tưởng cao siêu gì.

Tôi quay đầu, hỏi: “Anh thì sao?”

Anh đứng ở sau tôi, ngẩng đầu nhìn lên.

Trong mắt anh phản chiếu ánh đèn lấp lánh.

Khóe môi hơi hơi cong lên.

“Nhân loại đã từng dùng khoa học kỹ thuật sáng tạo để mở ra cánh cửa trí tuệ mới.”

“Chào đón thời đại phát triển như bay.”

“Anh muốn đến gần khoa học kỹ thuật nhất.”

“Đi sáng tạo ánh sáng thuộc về trí tuệ của nhân loại.”

Tôi yên lặng nhìn anh.

Giống như trong sương mù bỗng hiện lên một tia sáng.

Thì ra ước mơ của con người, cũng có thể thấy được lãng mạn như thế.

“Khương Duệ Hòa.”

Giang Tự gọi tôi một tiếng.

Quay đầu lại, mắt anh sáng lấp lánh.

“Em phải tin tưởng, tương lai là của chúng ta.”

Ra khỏi bảo tàng khoa học kỹ thuật, một số điện thoại lạ gọi cho tôi.

IP thể hiện là ở nước ngoài.

Nhận điện thoại, đầu dây vang lên âm thanh quen thuộc đã lâu không nghe thấy.

“Duệ Hòa, nghe nói lần này con thi rất tốt.”

“Mẹ !”

Tôi có chút ngạc nhiên, căng thẳng cầm chặt tay Giang Tự.

“Lát nữa mẹ gửi cho con một ít tiền, đi học đừng để bản thân chịu khổ.”

Ba chữ “Vào Thanh Hoa”, tôi nghẹn trong cổ họng.

Niềm vui còn chưa kịp chia sẻ với bà.

Tôi nói sang chuyện khác.

“Dạ, cảm ơn mẹ.”

Tâm trạng của bà hình như rất tốt, “Duệ Hòa, con là niềm kiêu ngạo của mẹ.”

Không biết vì sao, mũi tôi bỗng cay cay.

Vừa định nói, đầu dây bên kia vang lên tiếng trẻ nhỏ.

“Mẹ ơi, thổi nến thôi!”

“Được, chúc bảo bối nhà mình sinh nhật vui vẻ!”

Tôi bỗng cái gì cũng không thể nói thành lời.

Thì ra đây là nguyên nhân bà vui vẻ.

Điện thoại không biết cúp lúc nào.

Tôi nhìn mười vạn mới được chuyển vào tài khoản.

Đủ cho tôi học nhiều năm nữa.

Bớt lo bớt việc.

Không cần năm nào cũng liên lạc.

“Duệ Hòa.”

Giọng nói của Giang Tự vang lên.

Tôi quay đầu, mặt trời đã ngả về tây.

Anh mặc áo sơ mi trắng, đứng dưới bầu trời chạng vạng.

Lười biếng cười với tôi.

Tôi cong cong khóe môi, nước mắt bỗng rơi xuống.

“Khóc gì chứ?”

Mặt mày anh tươi rói, vô cùng đẹp trai.

Anh kéo tôi vào lòng, xoa xoa đầu tôi.

Tôi khóc càng to.

“Bây giờ đã thế này, ra nước ngoài không gặp anh rồi, ngày nào cũng khóc sao?”

Tôi vừa cười vừa khóc, “Không đâu……”

“Tốt nhất là như thế.”

Tôi lau nước mắt ôm chặt lấy anh.

“Em đi rồi anh sẽ nhớ em sao?”

“Ngày nào cũng nhớ.”

Giang Tự vỗ về tôi.

“Anh hy vọng ngày nào Khương Duệ Hòa cũng luôn vui vẻ.”

“Cho dù có một ngày không còn ai trên đời này nữa.”

“Anh cũng hy vọng em sẽ luôn vui vẻ.”

“Bởi vì cuộc sống phải dựa vào bản thân mình.”

“Thêm một người hay ít đi một người, thật ra cũng không sao.”

“Quan trọng là bản thân em.”

Gió thổi bay một góc áo sơ mi của Giang Tự.

Rất nhiều năm sau, tôi thường nhớ tới những lời này của Giang Tự.

“Quan trọng là bản thân em.”