“Chị, chị sẽ không trách em chứ? Em cũng sợ các đồng nghiệp nói chị đi cửa sau vào, sẽ nhằm vào chị.”
Ồ! Cô ta dựa vào quan hệ thì được, đến tôi lại không được?
Tôi muốn trợn trắng mắt nhưng vẫn nhịn xuống, mỉm cười với Lục Chi Chi.
“Rất tốt, rất tốt.”
“Hôm nay công ty có khách quý đến, em phải đi gặp ba, không đi cùng chị nữa.”
Vốn lời này của Lục Chi Chi, tôi không coi ra gì. Nhưng cô ta lại đỏ mặt, còn làm động tác vén tóc ra sau tai!
Điều này không đúng. Không phải cô ta đang mập mờ với ba tôi sao? Xem ra, vị khách quý này không tầm thường.
“Được, em đi đi.”Tôi xua tay, quay người rời đi, sau đó đi đến cửa thang máy rồi quay trở lại.
Sau đó đi đến phòng trà rót ly cà phê, bưng đến cửa phòng khách, gõ cửa. Cũng không đợi bên trong đáp lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hôm nay tôi phải nhìn xem vị khách quý khiến tâm tư Lục Chi Chi nhộn nhạo trông như thế nào.
"Ba, để con đưa cà phê vào cho ba..."
Chết tiệt! Tôi tiêu đời rồi! Tại sao thủ trưởng trực tiếp của cục tôi — Tông Ngự lại ở chỗ này!
Bình thường, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tông Ngự, trên mặt tôi đều lộ ra nụ cười như hoa cúc. Nhưng bây giờ, hoa cúc đã biến thành hoa cúc trắng!
Bị cấp trên trực tiếp phát hiện tôi đang làm việc ở công ty khác, con đường làm quan của tôi sắp chấm dứt rồi!
Vẻ mặt Tông Ngự cũng hết sức đặc sắc, hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy tôi trong tình huống như vậy.
“Chị tới làm gì?” Lục Chi Chi vội vàng tới bưng cà phê cho tôi, thái độ rất không tốt.
“Tổng giám đốc đang nói chuyện, chị đi trước đi.”
Cảm ơn cô, Lục Chi Chi!
Tâm tư đến đây phá rối hoàn toàn bị dọa bay hết rồi, tôi vội vàng muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng chân còn chưa bước đi, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tông Ngự vang lên.
“Úc Tinh?!”
Xong rồi! Con đường làm quan của Úc Tinh, xong rồi!
“Tông Ngự, cậu biết Úc Tinh?” Ba tôi quả nhiên cũng rất khϊếp sợ.
“Đâu chỉ, quen biết.”Tông Ngự như cười như không nhìn thẻ nhân viên trước ngực tôi, ánh mắt có chút hài hước.
Tôi nổi hết cả da gà.
“Úc Tinh là..."
“Bạn gái!" tôi vội vàng hét lên, "Con là bạn gái anh ấy!"
Tông Ngự nhướng mày, trong đôi mắt màu đen hiện lên một tia kinh ngạc. Tôi cũng không để ý tới những người kia, đi lên thân mật ôm lấy cánh tay Tông Ngự.
“Ba! Ba không trách con giấu ba chứ?”
Tôi cười hiền hậu với ba tôi, ngón tay giống như phát điện báo, chọc vào cánh tay Tông Ngự, chỉ hy vọng anh ta đừng khiến vở diễn của tôi bể dĩa trước mặt mọi người.