Chương 6

Tất cả lý do tôi có thể giải thích sau này cho anh ta. Nhưng tôi thực sự không thể cho ba tôi biết công việc thực sự của tôi bây giờ.

Ba tôi và Lục Chi Chi đều lộ ra biểu cảm vô cùng khϊếp sợ. Nhất là Lục Chi Chi.

Biểu cảm kia giống như tôi đã đoạt lấy người đàn ông của cô ta, sửng sốt một chút sau đó cô ta nở nụ cười. Chính là nụ cười có chút miễn cưỡng.

“Chị, chị đừng nói bừa, em và anh Tông Ngự là thanh mai trúc mã, cũng chưa nghe nói qua anh ấy có bạn gái gì.”

Anh Tông Ngự? Thanh mai trúc mã?! Cấp trên trực tiếp của tôi là thanh mai trúc mã của Lục Chi Chi?!

Mẹ, anh, chúng ta đừng chơi nữa, không quan tâm tiền nhiều tiền ít, cầm được thì chạy đi! Đội hình này, bà đây chơi không lại!

Ngay khi tôi muốn lập tức buông tay bỏ chạy, Tông Ngự đột nhiên ôm eo tôi, cười mập mờ:

”Tinh Tinh không nói dối, chúng tôi thật sự là đang hẹn hò. Cô ấy không muốn gây chú ý cho nên chưa bao giờ công khai.”

Giọng của Tông Ngự trầm thấp lại từ tính, ngữ điệu không cao, nhưng lời nói ra uy lực cực lớn. Nụ cười của Lục Chi Chi cứng đờ trên mặt.

Nước mắt cô ta lưng tròng nhìn chằm chằm hai chúng tôi, cảm giác như lập tức sẽ khóc lên.

Ôi trời! Không phải chứ? Lục Chi Chi thích Tông Ngự? Nhưng Tông Ngự đương nhiên cũng không mù, căn bản là không coi trọng cô ta, cho nên cô ta mới chọn ba tôi là phương án thứ hai?

Xem phản ứng này của cô ta là còn chưa hết hy vọng với Tông Ngự! Vậy tôi có thể ra tay với Tông Ngự, dùng anh ta để kí©h thí©ɧ Lục Chi Chi không?

Vừa ngẩng đầu, tôi liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tông Ngự, ngay lập tức từ bỏ kế sách này! Chơi không lại, chơi không lại đâu. Úc Tinh, đừng tìm đường chet!

“Không phải em nói xin nghỉ phép đi cắt ruột thừa sao? Sao lại thành thiên kim thật của Lục gia? Úc Tinh, thì ra mạng phú quý này của em là do ruột thừa làm chậm trễ sao?”

Quán cà phê dưới lầu công ty.

Ngón tay trắng nõn của Tông Ngự gõ xuống mặt bàn.Trong con ngươi mờ mịt ám sắc ta xem không hiểu.

“Sếp ơi, chuyện tôi là con gái Lục gia không liên quan đến việc cắt ruột thừa...”

Điều này thật sự không thể trách tôi. Tôi cũng không thể nói thẳng: [Thưa sếp, tôi sống nghèo khổ hơn 20 năm, đột nhiên phát hiện mình là thiên kim thật của Lục gia, nên đặc biệt xin nghỉ với anh để trở về nhận tổ quy tông.]

Điều này có tệ hơn việc cắt bỏ ruột thừa không? Tông Ngự không nói lời nào.