Chương 3

"Hôm nay tôi chỉ nói một câu, hoặc là giữ lại Chi Chi, hai đứa nhỏ đối xử bình đẳng, cùng nhau hưởng phúc. Hoặc là, cả nhà cùng chết, tài sản của tôi ai cũng đừng hòng lấy được!"

Chai thuốc trừ sâu bị ném xuống đất, toả ra mùi khó chịu. Thái độ không khoan nhượng của ba khiến mẹ tôi tức giận đến phát run, môi run rẩy không nói nên lời.

Sắc mặt anh trai tôi cũng u ám, nhíu mày. Hiển nhiên ba tôi đã thật sự bắt được điểm yếu của hai người bọn họ.

Khó trách mẹ tôi tức giận như vậy cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, thì ra là vấn đề tài sản.

Chuyện này dễ thôi mà! Đây là thế mạnh của tôi!

Lấy khuỷu tay thúc anh tôi một cái, ho khan rồi lấy điện thoại di động ra đưa cho anh tôi.

“Anh, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi......”

Anh tôi khó hiểu nhìn tôi một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhận điện thoại di động.

Ngay sau đó, tôi liền thấy ánh mắt anh ấy sáng lên một chút.

“Khụ, mẹ, em gái nói đúng, gia hòa vạn sự hưng, gần sang năm mới rồi chúng ta đừng náo loạn nữa. Gọi đồ ăn bên ngoài đi.”

Mẹ tôi sợ ngây người, nhìn hai chúng tôi giống như nhìn kẻ phản bội, không định lấy điện thoại di động.

“Mẹ ăn không vô, các con..."Anh tôi dứt khoát giơ điện thoại di động lên trước mặt bà ấy.

Mẹ tôi không kiên nhẫn nhìn thoáng qua rồi sửng sốt, sau khi nhìn thêm lần nữa mẹ đột nhiên như là bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Bà ấy đặt mông ngồi xuống, che mặt lại nói: “Hai đứa...... A, hai đứa đã nói như vậy rồi, mẹ còn có thể làm sao bây giờ!”

Mẹ tôi nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng tôi và anh tôi ở góc này nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Khóe miệng bà ấy sắp chạm đến mang tai luôn rồi! Tôi cũng vậy.

Thứ tôi cho họ xem là thư thông báo nhậm chức nhân viên thuế vụ của tôi. Khi không có thêm một đứa con gái ruột biết kiểm tra sổ sách, mẹ tôi có thể không vui sao?

Ba tôi và Lục Chi Chi sửng sốt, có chút không thể tin được chúng tôi lại thỏa hiệp nhanh như vậy.

Nhưng Lục Chi Chi đúng là một kẻ tâm cơ, vừa cười vừa vươn tay tới muốn lấy điện thoại di động của tôi.

“Thật tốt quá, người một nhà chúng ta hòa thuận như vậy thật tốt. Chị, khẩu vị của ba mẹ em tương đối hiểu, để em gọi món cho.”

Tôi mím môi, nhấn thay đổi giao diện, bấm vào phần mềm giao hàng rồi đưa cho cô ta.

Lục Chi Chi nhận lấy, hơi nghi ngờ một chút nhưng cũng không nói nhiều, sau khi gọi mấy món lại đưa điện thoại trả cho tôi.