Chương 3: Phong Độc Quyền

Sáu giờ sáng, khu vực vắng vẻ này vẫn không một bóng người cho đến khi một người của nhà dân bên cạnh chạy ra và hô lớn báo cháy. Nhưng đã muộn, khi người đó phát hiện ra lửa bén đến nhà mình để chạy ra cảnh báo, quán cà phê aucoustic đã chìm trong lửa.

Những tiếng gào thét, tiếng kêu cứu và sự sợ hãi dần lan tỏa và lớn lên, nhưng trong đầu Phalaris, đó chỉ là những âm thanh xa xôi. Gã không chứng kiến được sự hoảng loạn của những người bên trong, không cảm nhận được nỗi đau và hỗn loạn mà gã đã tạo ra, nhưng chẳng sao cả, gã vui là được.

Trong khi đang thưởng thức can súp đóng hộp, một cảm giác lạ xuất hiện từ phía bên phải, nòng một khẩu súng lục được dí chặt vào thái dương gã. Giọng nói phụ nữ vang lên, âm thanh bước chân nặng nề.

"Đừng cử động," người phụ nữ cảnh báo với một giọng điệu lạnh lùng.

Phalaris không ngạc nhiên. Gã cảm nhận sự hiện diện của người phụ nữ này trước khi cô ta đến. Khi nhìn thấy chữ thập bạc trên yết hầu của cô, anh ta không kìm nén được sự mỉa mai.

"Hóa ra, mày là chó của Phong Độc Quyền, nhóm Chữ Thập Bạc," Phalaris nói với một nụ cười nhẹ nhàng nhưng thờ ơ.

"Đi mà cứu người đi, đừng làm phiền tao, tao chỉ đang thưởng thức bữa ăn của mình." Gã nhấm nháp súp trong can, giọng điệu bất cần.

"Đứng dậy." Người phụ nữ lệnh thẳng thừng, dùng sức đẩy súng vào đầu anh một cách cứng rắn.

Phalaris không quay đầu lại, vẫn ngồi yên. "Mày có mùi như một thằng đực rựa." Gã nhận xét, hơi khó chịu khi bị nhìn chằm chằm vì gã đã gỡ phần áo choàng che mặt xuống để ăn.

Người phụ nữ nhìn vào Phalaris với ánh mắt mệt mỏi, mặc dù cô vẫn giữ súng dí chặt vào thái dương của gã. Bằng một ánh nhìn kỹ lưỡng, cô bắt đầu đánh giá người đàn ông trước mặt.

Người này có vẻ già trước tuổi, gương mặt trông dễ nhìn với một vết bỏng nhỏ ở hàm trái nhưng không thiếu đi nét hiền lành. Khuôn mặt đó thể hiện một vẻ điềm tĩnh, dường như đang sống trong khoảng trời bình yên riêng của mình. Nụ cười nhàn nhạt hiện ra, tạo nên một vẻ mặt hiền hậu.

Trong ánh mắt của gã ta, có một tia sáng khác thường. Đó có lẽ là ánh sáng đỏ rực từ ngọn lửa mà chính gã đã gây nên ánh lên con ngươi đen láy của gã.

Đứng bên cạnh một người đàn ông mà cô ta biết đã gây ra vụ cháy đang hủy hoại một quán cà phê, cái ánh nhìn trong ánh mắt của Phalaris khiến cô cảm thấy ngán ngẩm.

Trong Chữ Thập Bạc không thiếu người giống gã này, nhìn vậy mà không phải vậy.

Khi có nhiều người chạy ra ngoài hơn, họ nhìn thấy nữ thành viên của Chữ Thập Bạc và hô lên gọi cô ta là vị cứu tinh, bảo cô ta tới giúp họ nhưng cô không làm gì cả, người dân bắt đầu chửi rủa. Cô gái hạ súng xuống khỏi thái dương của Phalaris, đưa tay lên tai nghe để liên lạc, rõ ràng đang truyền lệnh.

"Phong tỏa khu vực này. Không cho bất kỳ ai ra vào, hoàn thành trước 7 giờ sáng."

Bên trong khu vực phong tỏa, những người dân hoảng loạn cố gắng chạy ra ngoài để thoát khỏi cơn hỏa hoạn đang bao trùm. Những người cố gắng thoát ra khỏi quán cà phê, mặc dù đã gần như đạt được mục tiêu, nhưng bị người phụ nữ này bắn hạ không thương tiếc. Tiếng súng vang vọng trong không gian vắng, tạo ra kinh hoàng và tuyệt vọng cho những người đang cố gắng tìm lối thoát.

Vụ cháy lớn này và việc cô ta không cứu người không thể được công bố rộng rãi. Cô phải bảo vệ uy tín của Chữ Thập Bạc cũng như sự thống trị của Phong Độc Quyền. Sự kiểm soát thông tin là vô cùng quan trọng, và việc này không thể để cho truyền thông hay bất kỳ ai khác biết. Nhiệm vụ quan trọng nhất lúc này là giữ cho sự kiểm soát và ảnh hưởng của tổ chức không bị tổn thương.

"Natalia, Natalia Morozov. Truyền thông gọi là "Đại diện Tình yêu của Chữ Thập Bạc"." Xoay người để đối mặt với Phalaris, người phụ nữ trẻ giới thiệu.

"Phalaris, tên nghe khá cổ và buồn cười, và... cái gì? "Đại diện tình yêu"? Một chiêu trò dụ dỗ bọn trẻ con ủng hộ Phong Độc Quyền." Phalaris không giấu diếm sự chế giễu.

Khi Phalaris cười, gã cảm nhận một cảm giác khác lạ bên trong cổ họng của mình. Khi phát hiện ra mình có khả năng thay đổi giọng khi nói chuyện, gã nhận ra rằng siêu năng lực gia đổi giọng đã tiêu đời trong ngọn lửa cuồng loạn của gã.

Vậy khả năng cướp được siêu năng lực sau khi gϊếŧ người của gã là có thật, và siêu năng lực bị gã cướp được, ngọn lửa le lắt kia, c gây tội cũng được tính là chính gã ra tay.

Bảy giờ sáng, khu vực bị cháy lan đã được phong tỏa, mọi nhân chứng về vụ cháy quán cà phê đều đang được những siêu năng lực gia dưới trướng của Natalia giải quyết.

Natalia nhìn thẳng vào Phalaris, ánh mắt đầy nghi vấn. "Anh không sợ bị truy lùng và săn đuổi vì đã thảm sát một khu vực sao? Anh không biết hậu quả của việc này sao?" Cô nói, giọng đầy hoài nghi.

"Tao không sợ. Chẳng phải bị truy lùng sẽ khiến nhiều siêu năng lực gia tìm đến tao hơn sao?" Phalaris cười, một nụ cười khiến Natalia suýt tin rằng gã đàn ông này là người hiền lành và thoải mái.

Trái tim cô lắng đọng với những nghĩ suy khó hiểu. Phalaris là một sự pha trộn không thể hiểu nổi giữa tội ác bên trong và vẻ ngoài bình dị.

Phalaris ném lon súp đã ăn xong, nhìn Natalia và hỏi khi lấy một tập khăn ướt từ túi xách của người phụ nữ gã đã gϊếŧ tối qua để lau miệng. "Ồ, tao tự hỏi, tại sao thành viên của Chữ Thập Bạc lại tha cho kẻ phóng hỏa vậy, con bé đực rựa?"