Chương 4: "Ngoan" (H)

Lực đạo mạnh mẽ giữ lấy cánh tay thon gầy của Lục Uyển Dư, kéo cô vào một căn phòng khác."Ưʍ..."

Cô bị tấn công bất ngờ, môi đỏ mọng bị người chiếm lấy. Hoocmone nam tính xộc thẳng vào khoang mũi, cô cảm tưởng như miệng sắp bị nghiền nát.

Nam nhân hơi thở nặng trĩu phà vào gò má cô. Trong bóng tối, các cơ quan càng cảm nhận được xúc cảm mãnh liệt. Lục uyển Dư cố gắng vùng vẫy. Cô khua tay muốn đẩy, đưa chân muốn đạp, nhưng người này lại kìm hãm cô hoàn toàn, không cách nào thoát ra được. Cơ thể hắn nóng bỏng như lửa đốt, chạm vào làn da mịn màng, hơi lạnh của Lục Uyển Dư khiến cô không khỏi rùng mình.

Cô muốn cắn miệng hắn, nhưng bất ngờ hắn buông cô ra. Sau đó, cổ của cô bị hắn nắm lấy, bàn tay lớn với vết chai mỏng cứa vào da cô ngứa ngáy.

"Hàn Hâm Dao, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút!"

Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng đồng thời bàn tay ở cổ Lục Uyển Dư tăng thêm một chút lực đạo, khiến cô hít thở dần khó khăn.

"H... Hoắc Mộ Trạch! Anh là tính làm gì? Anh điên rồi sao?"

Lục Uyển Dư sợ hãi nói, thân thể bắt đầu run rẩy.

Hoắc Mộ Trạch như không chịu được nữa. Hắn buông tha cổ cô, rồi mạnh mẽ kéo cô về phía giường lớn mặc cô giãy giụa. Hắn bật đèn ngủ, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cuối cùng cũng nhìn cô rõ ràng hơn.

"Tôi bị hạ thuốc, không chịu nổi rồi. Cô nếu ngoan ngoãn, tôi sẽ kiềm chế."

Lục Uyển Dư bị cả thân hình cao lớn của hắn đè trên giường, ánh mắt nhiễm du͙© vọиɠ dày đặc, cô sợ nó. Cô lắc lắc đầu, vì quá sợ hãi mà dần rơi nước mắt.

"Không! Anh chịu đựng thêm chút nữa, tôi tìm người khác cho anh được không? Nếu không, anh đi tắm nước lạnh, được không? Tôi sợ lắm, anh đừng chạm vào tôi, anh đừng..."

"Vô ích!"

Không đợi cô nói hết lời, Hoắc hít một hơi dài. Hắn không nói thêm nữa, xé toạc lễ phục còn vấn mùi rượu vang, cơ thể ngọc ngà của cô bại lộ trong không khí.

"Không!"

Lục Uyển Dư hoảng hốt dùng tay che đi ngực cùng vùng non nớt chưa từng được khai phá. Làn da cô trắng sáng, bộ ngực căng tròn đẫy đà, eo lại nhỏ tưởng như có thể gãy bất cứ lúc nào. Hai má cô đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy căm phẫn và uất ức khi bị thi dễ. Cô giống như con vật nhỏ đang phòng vệ trước con sói lớn, Hoắc Mộ Trạch nổi lên thú tính. Hắn híp mắt nhìn, lại nở một nụ cười kì lạ.

Lục Uyển Dư lắc đầu liên tục, cô sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng lại bị người đàn ông như mãnh thú nắm lấy cổ chân kéo lại. Hoắc Mộ Trạch tháo cà vạt trói tay cô lại, trụ hai chân cô vòng qua vòng eo rắn chắc của hắn. Tiểu huyệt bóng loáng, hồng hồng không có đến một sợi lông mao đã kí©h thí©ɧ thêm du͙© vọиɠ nóng bừng đang bùng lên của hắn. Hắn gấp gáp cởϊ qυầи áo, thân hình cường tráng cùng du͙© vọиɠ đang ngẩng cao đầu đối diện với Lục Uyển Dư. Cô hoàn toàn bị dọa sợ. Thứ này cũng quá lớn rồi đi? Cô hận tác giả, hận bà ta đã viết nam chính du͙© vọиɠ mãnh liệt, hận bà ta tạo ra một nam chính với kích thước dọa người như vậy.

Côn ŧᏂịŧ thô và dài, màu hồng đỏ. Qυყ đầυ vì chủ nhân hưng phấn mà tiết ra thứ dịch lỏng trong suốt, ra oai với cô.

"Không... Không được đâu... Hoắc Mộ Trạch... Hoắc Mộ Trạch...."

Lục Uyển Dư giãy giụa, Hoắc Mộ Trạch không nói gì. Con mắt hắn đυ.c ngầu, trong mắt chỉ là Lục Uyển Dư yếu đuối và thanh âm nỉ non như mời gọi của cô.

"A!"

Hắn đỡ lấy côn ŧᏂịŧ, không lời nào đâm xuyên vào tiểu huyệt của cô. Chạm đến lớp màng mỏng, hắn dừng lại, hôn lên khóe mắt cô, tay nắm lấy bầu ngực no đủ của cô nắn bóp.

"A!"

"Đau quá! Hoắc Mộ Trạch! Đau... Tôi đau.... hức...."

Cảm giác đau đớn như bị rút xương lan khắp các dây thần kinh, lục uyển Dư tưởng như bị xé thành hai mảnh, đau đớn nắm lấy bả vai hắn.

Hoắc Mộ Trạch đột nhiên dùng lực đẩy mạnh, lớp màng quý giá của người con gái cứ thế biến mất. Tiểu huyệt khô khốc nhanh chóng được bôi trơn, tiết ra từng đợt dâʍ ɖị©ɧ trong suốt. Nam căn nhờ vậy ra vào dễ dàng hơn.

Hắn lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, vì quá sảng khoái mà mạnh mẽ cắm Lục Uyển Dư đến chết đi sống lại. Âm thanh "bạch... bạch" vang lên không ngừng trong không gian mịt mù.

"A... hức... Dừng lại đi mà, dừng lại đi..."

Lục Uyển Dư hai tay bị trói, hai chân vô lực, không thể làm gì ngoài khóc lóc xin ngưng, nhưng cô không biết, chính giọng nói đó đã bán đứng cô, bởi vì mỗi lần như vậy, Hoắc Mộ Trạch chỉ càng thêm hưng phấn, khát khao đâm hỏng cô.

Côn ŧᏂịŧ nổi gân xanh, cảm giác như được hàng ngàn cái miệng hút lấy, tư vị mất hồn khiến Hoắc Mộ Trạch nóng càng thêm nóng, dây thần kinh như dãn ra, sảng đến tận óc. Hắn đâm rất sâu, chạm đến cổ tử ©υиɠ Lục uyển Dư mấy lần, cô co rúm người lại.

Lục Uyển Dư như đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ, đang nở rộ dưới thân hắn. Miệng cô không ngừng xin tha, nước mắt chảy không ngừng, lăn dài trên gò má ửng hồng của cô. Hoắc Mộ Trạch lúc này chỉ có một ý niệm: Đâm chết Lục Uyển Dư!

Hắn cúi đầu ngậm lấy miệng nhỏ cô, đầu lưỡi cuốn vào lưỡi cô, khuấy đảo khoang miệng, hút đi từng mật ngọt của cô. Cô vừa uống rượu, mùi hương rượu vang bủa vây khắp không khí, hắn càng hôn càng nghiện. Một tay hắn xoa bộ ngực đầy đặn của cô, một tay nắm lây eo cô không ngừng ma sát với hạ thân hắn.

Côn ŧᏂịŧ mỗi lần ra vào lại kéo theo mật dịch làm thấm ướt ga giường, nơi đây còn có máu xử nữ của Lục Uyển Dư lưu lại.

"Ngoan..."

Hoắc Mộ Trạch thủ thỉ vào tai Lục Uyển Dư, nhưng lúc này cô không nghe được gì nữa, bởi vì cô cũng đạt được kɧoáı ©ảʍ, một cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây. Vừa đau vừa sảng, rõ ràng đang bị cưỡng bức nhưng lại sinh ra cảm giác, Lục Uyển Dư càng hận bản thân, khóc lại càng to hơn...

Nhưng Hoắc Mộ Trạch vẫn không ảnh hưởng. Hắn lại đâm thêm mấy trăm cái, gầm nhẹ một tiếng, đem nùng tinh nóng bỏng tưới vào tiểu huyệt Lục Uyển Dư.

Khi Lục Uyển Dư nghĩ đã qua, cự vật kia lại một lần nữa tỉnh dậy. Cô đẩy đẩy Hoắc Mộ Trạch, lắc đầu sợ hãi:

"Không được đâu... Tôi không chịu nổi, không chịu nổi nữa..."

Hắn cười cười nhìn cô:

"Ngoan."

Dứt lời, hắn lại dừng sức đâm đến mặc cô la hét, cầu xin dữ dội. Hắn không màng trờ đất, quên cả người dưới thân hắn là người hắn chán ghét đến xương tủy, quên đi hắn với cô một chút cũng không còn quan hệ... Hắn chỉ muốn giải tỏa xuân dược, chỉ muốn cô, muốn nhìn cô nằm dưới thân mình khóc...