Chương 3: Sợ

Một tháng trôi qua, Lục Uyển Dư nhập học học viện Gia Lan - ngôi trường dành cho con em nhà giàu và những người thừa kế tương lai của các gia tộc lớn.Cô được phân đến lớp A do điểm thi đầu vào khá cao, đó là thành quả của cả một quá trình cực nhọc. Bao nhiêu năm không thi đại học, đối với một bà cô hơn ba mươi trong cơ thể một thiếu nữ mới lớn quả thực khó khăn. May mắn, khi còn ở thế giới thực, thành tích ở đại học cùng công ty của cô rất tốt, nên vẫn vớt vát được ít nhiều.

Lớp A có khoảng bốn mươi người, đề là những người có năng lực và bối cảnh không tầm thường. Ví dụ như nam chính Hoắc Mộ Trạch, nhà ngoại dòng dõi tha hương, ông ngoại có địa vị trong chính trị và quân sự; nhà nội là trâm anh thế phiệt, truyền đời làm thương nhân, giàu nứt vách, là một trong tứ đại gia tộc của thủ đô. Ví dụ như Hàn Giai Ý, thiên kim nhà họ Hàn, gia tộc khai thác và sản xuất đá quý và hàng nhiều những lĩnh vực kinh doanh khác. Lại như Lục Uyển Dư cô đây, không phải Hàn gia thì là Lục gia, cũng nằm trong tứ đại gia tộc. Lục gia chủ yếu kinh doanh bất động sản, còn có công ty con về lính vực thời trang và giải trí, lão Lục gia, ông nội cô còn là một lão tướng về hưu, cùng với ông ngoại của Hoắc Mộ Trạch là bạn trí cốt.

Lục Uyển Dư tính hết thảy, lại không tránh khỏi dây dưa với nam chính, ông trời đúng là đang trêu ngươi...

Lết thân mình mệt mỏi dự lễ khai giảng, Lục Uyển Dư ngủ gật ngay trong một góc của hội trường, cũng không biết dựa vào ai ngủ. Nguyên do cũng là vì ngày hôm qua cô thức khuya đọc mấy bộ tiểu thuyết não tàn, thêm việc á khoa đầu vào giọng nói trên khán đài rất gây buồn ngủ, cuối cùng không thể chịu được nữa, Lục Uyển Dư dứt khoát làm một giấc ngon lành.

Đến khi vì tiếng ồn tỉnh lại, Lục Uyển Dư biểu cảm cứng đờ, trong nháy mắt cô cảm thấy xấu hổ không thốt nên lời. Cô gập người sâu:

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý!"

Người mà cô ngang nhiên dựa vào trong cơn mê man thế nhưng lại là một nam sinh, một người có gương mặt điển trai, hiền lành.

"Không sao."

Anh ấy mỉm cười, một nụ cười như phát ra ánh nắng ấm áp làm Lục Uyển Dư cảm thấy tim đập bộp bộp. Vẻ đẹp này, là kiểu người cô thích. Cô đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng không dám đối diện với nam sinh ấy.

Sau giờ khai giảng là nhận lớp chính thức. Lục Uyển Dư có chút chán nản, bởi vì cô được xếp ngồi cạnh con cưng của thế giới - Hoắc Mộ Trạch. Nghĩ đến hắn, cô không rét mà run. Bởi vì thiết lập nhân vật của hắn siêu cấp đáng sợ. Ban đầu cô cũng chỉ nghĩ tiểu thuyết này là truyện thanh xuân vườn trường đơn thuần, nhưng thực chất sau đó liền phơi bày bản chất biếи ŧɦái, tàn nhẫn vô pháp vô thiên của nam chính và tam quan lệch lạc đến biếи ŧɦái của tác giả. Nam chính với vẻ bề ngoài đẹp như tạc tượng, nam thần băng thanh ngọc thiếc trong mắt mọi người, nhưng thực tế, nội tâm hắn rất bất bình thường. Nhớ lại có phân cảnh hắn cướng ép nữ chính abcxyz, nhớ khi hắn làm nhục nữ chính, coi cô là trò tiêu khiển, nhớ đến kết cục mà chủ thân thể này phải nhận, Lục Uyển Dư toát mồ hôi lạnh.

Giờ phút này, cô chỉ muốn thu mình cuộn tròn lại trong một lớp vỏ bọc cứng cáp, ép mình trở nên an phận, không thu hút sự chú ý của nam chính mà thôi. Cô không giống những người xuyên thư khác, vừa mạnh mẽ lại vừa có thủ đoạn thông minh. Cô chỉ là một người bình thường không hiểu nhiều sự đời, là một thư kí vùi mình vào công việc cố gắng làm hài lòng sếp và khách hàng. Cô yếu đuối, nhút nhát, nhu nhược, cảm xúc lúc nóng lúc lạnh không ổn định... Người giống Lục Uyển Dư rất khó sống tốt nếu ở cạnh Hoắc Mộ Trạch.

Nhưng, người tính không bằng trời tính, số phận của Lục Uyển Dư ngay khi linh hồn cô xuyên vào, được định sẽ sống không dễ dàng.

Hoắc Mộ Trạch cùng Hàn Hâm Dao lớn lên từ nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm không mấy tốt đẹp. Thứ nhất là do tính cách bám người và bá đạo độc chiếm của Hàn Hâm Dao. Thứ hai là vì Hoắc Mộ Trạch là một tảng đá lạnh, không bày tỏ thích yêu ghét chê với cô ấy. Nhưng sau khi cô tới, số lần tiếp xúc với Hoắc Mộ Trạch đếm trên đầu ngón tay thành ra mối quan hệ này đứt đoạn dần, cuối cùng đến nhìn mặt nhau cũng không có.

Nay, hai người ngồi cùng một bàn, Lục uyển Dư không dám chắc sẽ xa lánh được nam chính. Cô không quan tâm nữa, bỏ hết mọi suy nghĩ sau đầu mà trải qua một ngày mệt mỏi.

***

Nhưng rồi, một bước ngoặt lớn đã xảy ra trong cuộc đời Lục Uyển Dư, là chiếc cầu nối đến sự tăm tối trong những năm tháng học tại Gia Lan học viện.

Đêm hôm ấy, Lục Uyển Dư thay anh trai đến dự bữa tiếc sinh nhật của một người bạn tại khách sạn lớn trong trung tâm thành phố.

Bữa tiệc xa hoa và lộng lẫy đúng chất công tử danh gia vọng tộc. Lục Uyển Dư không quen biết nhiều người, chỉ nói chuyện phiếm với một vài người bạn rồi một mình ngồi dùng đồ ngọt và rượu vang. Bất ngờ, một nhân viên phục vụ bất cẩn làm đổ một ly rượu vào lễ phục của cô, một mảng đỏ tím nhanh chóng lan ra chiếc đầm của cô, cảm giác ươn ướt, nhớp nháp đến khó chịu. Chủ bữa tiệc trùng hợp đúng cạnh đó, Lục Uyển Dư lấy đó làm cớ ra về ngay. Nhưng thay vì trở về với bộ dáng nhem nhuốc, cô đã thuê một phòng khác, định ở lại qua đêm nay.

Một mình đi giữa hành lang vắng vẻ, dù đèn sáng nhưng cô lại cảm thấy có điều gì đó không ổn sắp xảy ra.

"A!"

Tg: Cuối cùng thì ai đó cũng lên sàn haha.