Chương 6.2: “Có phải cậu thích Thẩm Phụ hay không?”

Editor: Ngọccc

Lưu ý: Tên chương là do người edit đặt, không phải tên gốc.

Tiết một buổi chiều học ở phòng thí nghiệm, ba tiết còn lại làm hai bài thi.

Lão sư toán học cầm chén trà, chén trà pha lê trong suốt, thậm chí có thể thấy phiêu phù ở bên trong lá trà.

Ông đi đến bên cạnh Kiều Nguyễn, nhẹ giọng hỏi cô: “Bài thi làm xong rồi sao?”

Đem bút chì đổi thành bút mực, Kiều Nguyễn mở sách giáo khoa ra từ trong đó lấy ra bài thi kẹp ở bên trong: “Làm xong rồi ạ.”

Cô đem bài thi đưa cho lão sư toán học.

Ông ấy sau khi xem qua một lần thấy bài thi cao tam Kiều Nguyễn cũng chỉ làm được năm phần.

Ông cầm lấy chén trà cùng bài thi, gọi Kiều Nguyễn ra ngoài một chút.

Kiều Nguyễn buông bút đứng dậy đi theo.

Bọn họ đi rồi, trong phòng học vừa mới còn im lặng tức khắc náo nhiệt lên.

Những nữ sinh luôn thấy Kiều Nguyễn không vừa mắt cảm thấy cô âm dương quái khí nói: “Tao thấy cậu ta có vẻ rất thích lão sư toán học, nên sẽ không phai là về nhà đền tiết chứ.”

Không phải tất cả mọi người đều phụ họa cậu ta, đại đa số đều cảm thấy lời này rất tanh tưởi, nhưng không ai nguyện ý xen vào việc người khác.

Trừ bỏ Lý Minh Nguyệt, Kiều Nguyễn cùng những người khác ở lớp học đều không thân, hơn nữa cô lại là học sinh trọng điểm, đại gia thậm chí còn chưa cùng cô quá nói mấy câu.

Cái nữ sinh kia lại muốn mở miệng, một quả bóng rổ từ phía sau trực tiếp ném lại đây.

Lực đạo rất lớn, ném lại chuẩn, cô ta đau đến mức nước mắt đều ra tới, che lại cái ót mắng: “Ai a, mẹ nó ai không có mắt như vậy?”

Giang Diễn ngồi ở bàn cuối cùng, dáng ngồi cà lơ phất phơ: “Nghe cái khẩu khí nói chuyện này, còn tưởng rằng tiên nữ nữa chứ. Lớn lên như vậy cũng muốn làm bá lăng trường học?”

Hắn đứng lên, chậm rì rì đi tới, lấy đi quả bóng trong tay cô ta, thiện ý khuyên nhủ: “Lớn lên xấu phải chăm chỉ học tập.”

Lý Minh Nguyệt rất mau muốn cười đến chết: “Giang Diễn, cậu cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.”

Bị nói xấu trước mặt cả lớp, nữ sinh khó lòng chịu đựng nổi, nhưng lại không dám phản bác.

Giang Diễn cũng không xem như một học sinh tốt, nhưng hắn cũng không xấu xa tới mức như vậy.

Sau khi được gia đình dạy dỗ phải đỗi xử tử tế, hắn đều có cảm xúc đúng mực.

Hắn sẽ không đánh nữ sinh, nhưng cái nữ sinh kia vẫn sợ hắn.

Lớn lên đẹp trai nhưng thành tích kém, lại là nam sinh trong nhà có tiền, một khi không điểm này trói buộc hắn cảm xúc đúng mực, không biết có thể biến thành cái dạng gì.

-

Lão sư toán học chủ yếu là đem năm phần Kiều Nguyễn chưa làm được nói rõ một lần.

Là như thế nào bỏ, là như thế nào tránh.

Kiều Nguyễn ở phương diện học tập này rất thông minh, một lần liền hiểu, cho nên cũng không có hao phí quá nhiều thời gian.

Chờ khi Kiều Nguyễn từ văn phòng đi ra ngoài vừa lúc gặp phải Giang Diễn cầm bóng rổ từ phòng học ra tới.

Cô không có nhìn hắn, trực tiếp vào phòng học.

Tan học Lý Minh Nguyệt đem sự việc phát sinh kia nói cho Kiều Nguyễn: “Đào Tiểu Liên thật đúng là đem mình trở thành hỗn tạp của xã hội, nhưng mà Giang Diễn còn xem như nói một câu tiếng người.”

Kiều Nguyễn không muốn thảo luận về Giang Diễn, cũng không có muốn nghe đến tên này, vì thế cô bất động thanh sắc nói sang chuyện khác: “Cửa hàng trà sữa kia mới khai trương, nghe nói nơi đó có trà sữa khoai bùn uống rất ngon, muốn đi không.”

Quả nhiên lực chú ý của Lý Minh Nguyệt bị dời đi: “Muốn chứ, tớ đã lâu không uống trà sữa.”

Lão sư Nhị ban dạy quá giờ, còn chưa tan học, Lý Minh Nguyệt nắm tay Kiều Nguyễn nói chờ một lát.

“Chờ Thẩm Phụ cùng Lý Thận tan học, chúng ta cùng đi.”

Kiều Nguyễn trầm mặc một lát, không có mở miệng, nhưng vẫn là chờ ở nơi đó cùng cô ấy.

Chủ nhiệm lớp Nhị ban đang oán giận lớn tiếng giảng đạo lý, hẳn là giảng tới mức cao hứng, nếu không phải chủ nhiệm giáo dục lại đây tuần tra nhắc nhở tan học, chỉ sợ hắn còn muốn tiếp tục giảng.

Lý Thận cùng Thẩm Phụ chân trước chân sau ra tới, Lý Minh Nguyệt nắm Kiều Nguyễn đi qua: “Lão Triệu các cậu cũng có thể đùa.”

Lý Thận xoa xoa bả vai đau nhức của mình: “Lớp học có người yêu đương, bị hắn phát hiện, khí cái chết khϊếp. Cùng bọn em chỉnh đốn nói một tiết về nguy hại yêu sớm, còn nói về sau lại bị hắn bắt được tuyệt đối sẽ phạt nặng.”

“Đều đã cao trung, còn quản yêu đương gì chứ.” Lý Minh Nguyệt đem cặp sách ném cho Lý Thận, “Cổng trường có một cửa hàng trà sữa mới khai trương, chị mời mọi người.”

Thẩm Phụ nhìn Kiều Nguyễn, người đang ở đằng sau nỗ lực tránh né tầm mắt anh, hạ mi anh nhíu lại nhỏ đến mức khó phát hiện, trên mặt không có biểu tình dư thừa gì, đạm thanh nói: “Tớ còn có chút việc, đi trước.”

Lý Minh Nguyệt hoang mang nhìn bóng dáng Thẩm Phụ rời đi, lại nhìn Lý Thận. Người sau nhún vai: “Em không liên quan.”

Cô lại nhìn Kiều Nguyễn.

Kiều Nguyễn cúi đầu nhấp môi, không có trả lời.

Vì thế Lý Minh Nguyệt liền hiểu ra.

Cô lấy việc tiểu tỷ muội có chút vốn lời riêng muốn nói cùng nhau, đem Lý Thận đuổi đi.

Cuối cùng vì Lý Minh Nguyệt mãi truy vấn vấn đề, Kiều Nguyễn mới đàng đem sự việc xảy ra một năm một mười kể lại.

Lý Minh Nguyệt trầm mặc thật lâu, đột nhiên hỏi cô: “Kiều Nguyễn, cậu cùng tớ nói thật.”

Thấy cô đột nhiên nghiêm túc như vậy, Kiều Nguyễn có chút không quen, sửng sốt hỏi: “Cái gì?”

Lý Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc: “Có phải cậu thích Thẩm Phụ hay không?”

Tựa hồ không nghĩ tới cô ấy sẽ đoán được, Kiều Nguyễn có vài phần xấu hổ mở miệng.

Cô trước sau là cảm thấy chính mình không có tư cách thích Thẩm Phụ.

Người con gái tên Tô Dao Nguyệt kia, chẳng sợ chưa thấy được người, Kiều Nguyễn cũng biết chính mình so ra kém.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.

Thẩm Phụ không màng mưa gió, mỗi ngày đều sẽ đi đón cô ấy.

Điều này Kiều Nguyễn vĩnh viễn đều so không được, cô cũng không nghĩ tới việc muốn so.

Tuy rằng không có nghe được Kiều Nguyễn trả lời, Lý Minh Nguyệt tựa hồ chắc chắn chuyện Kiều Nguyễn thích Thẩm Phụ.

Cô ấy cổ vũ cô, cho cô tự tin: “Nếu cậu thật sự thích Thẩm Phụ, cậu không cần băn khoăn Tô Dao Nguyệt, tớ lần trước nói bọn họ thích nhau chỉ là bản thân tớ đoán mò, bọn họ ở cùng dưới một mái hiên lâu như vậy cũng chưa ở bên nhau, về sau cũng không có khả năng ở bên nhau. Hơn nữa bọn họ không có quan hệ gì, chỉ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà thôi..”

“Chỉ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, điều này tớ cũng đã so không được.”

Căn bản sinh ra trong gia đình kia thực dễ dàng thay đổi tính cách một người.

Kiều Nguyễn luôn thích tự mình phủ định, cô giống như không muốn tin tưởng là có người thích mình.

Có lẽ cô cho rằng, có người thích một người như cô, đã là một chuyện rất kỳ quái.

Lý Minh Nguyệt không hy vọng cô nghĩ như vậy, cô rất ưu tú, là Lý Minh Nguyệt nỗ lực tới gần cái loại ưu tú này.

“Tớ cũng cùng Thẩm Phụ cùng nhau lớn lên, cậu cảm thấy cậu ta thích tớ sao? Tô Dao Nguyệt ở nhờ nhà cậu ta, cậu ta mỗi ngày đón đưa cũng chỉ là xuất phát từ giáo dưỡng lễ phép mà thôi, chuyện này cùng việc thích không có liên quan.”

Kiều Nguyễn là hâm mộ, hâm mộ Tô Dao Nguyệt.

Trong cuộc đời cô, chỉ cần là có Thẩm Phụ ở cạnh một lần, đã cũng đủ làm cô hâm mộ thật lâu.

Khi cô còn rất nhỏ, thích đi nhà trưởng thôn xem TV, trong TV có rất nhiều anh hùng, bọn họ sẽ đem người từ trong sinh hoạt lầy lội cứu vớt ra ngoài.

Tuổi nhỏ Kiều Nguyễn vẫn luôn ngây thơ cho rằng, có lẽ, có lẽ một ngày cô cũng được như vậy.

Cô cảm thấy, Thẩm Phụ chính là anh hùng của mình.

Nhưng anh không phải, anh là anh hùng của người khác.

Lý Minh Nguyệt vì để cô tin tưởng Thẩm Phụ không thích Tô Dao Nguyệt thậm chí nói phải dùng đầu chính mình trên cổ làm đảm bảo: “Tớ bảo đảm cậu ta không thích Tô Dao Nguyệt!”

Vẻ mặt nghiêm túc.

Kiều Nguyễn là bị biểu tình của cô làm cho bật cười, phòng ngừa Lý Minh Nguyệt đem mỗi bộ phận trên người đều lấy ra làm đảm bảo, Kiều Nguyễn gật gật đầu: “Tớ tin tưởng cậu.”

Lý Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho Kiều Nguyễn dũng khí: “Nếu thực sự thích một người, thì phải kiên định lựa chọn của bản thân, một ngày nào đó sẽ thành công, đây là sổ tay yêu đương đệ nhất sách.”

“Sổ tay yêu đương?”

Đây là Lý Minh Nguyệt nói bừa, cô cũng không trả lời cụ thể chỉ có lệ sơ lược: “Bản đơn lẻ, đã lâu không thấy, nhưng nội dung tớ đã đọc hết.”

Kiều Nguyễn nhìn thấu Minh Nguyệt nói dối, lại cũng không có chọc phá, rũ mắt cười khẽ.

Yêu thầm thật là một loại tình cảm rất kỳ quái, bạn sẽ bởi vì một ít chuyện nhỏ mà khổ sở, cũng sẽ bởi vì một câu đơn giản mà cao hứng.

Vì thế dù cố gắn rất nhiều nhưng thiên tâm tình rốt cuộc cũng sẽ chuyển tình.

Giống như Thẩm Phụ.

Kiều Nguyễn thầm nghĩ hay là nên nói lời xin lỗi với anh.

Lý Minh Nguyệt từ sau khi biết được Kiều Nguyễn thích Thẩm Phụ, giống như rất hưng phấn, cùng cô nói rất nhiều chuyện khi còn nhỏ của Thẩm Phụ.

Cùng Lý Minh Nguyệt ở tiệm trà sữa nói chuyện một hồi lâu, lúc trở về đã là chiều muộn.

Mấy cô bán hàng hôm nay làm tựa hồ ăn không tồi, vài người ngồi ở cửa dựa vào ghế, ăn mặc quần áo rất đẹp.

Cô bán hàng mới vừa quét quán xong, xách theo túi đựng rác ra nhìn thấy Kiều Nguyễn, cùng cô chào hỏi: “Em gái sao hôm nay trở về muộn thế?”

Kiều Nguyễn cùng nàng chào hỏi: “Chào buổi chiều ạ.”

Cô ấy đem túi đựng rác ném vào thùng rác, bảo Kiều Nguyễn chờ một lát: “Cô mới đi mua lê về, cháu lấy một ít về nhà ăn.”

“Không cần đâu cô.”

“Lấy đi lấy đi.” Cô ấy thái độ cường ngạnh, căn bản không cho Kiều Nguyễn cơ hội cự tuyệt.

Chờ khi cô bán hàng đi vào quán, trước mắt Kiều Nguyễn không có gì che chắn, lúc này cô mới thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt.

Ngồi ở trước cửa quán là Giang Diễn.

Hắn đến đây để mua đồ uống, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở trên người Kiều Nguyễn.

Kiều Nguyễn giống như nghe thấy hắn cười lạnh một tiếng, sau đó di chuyển tầm mắt dời khỏi hắn.

Cô bán hàng cầm lê ra: “Em gái, ăn xong rồi lại đến, cô mua rất nhiều.”

Kiều Nguyễn một giây cũng không muốn ở chỗ này lâu hơn, nhận lấy đồ vật nói cảm ơn rồi lập tức rời đi

Cô về đến nhà, Hạ Y Nhiên vừa mới nấu cơm xong, thấy cô để ra một túi lê: “Từ khi nào thích ăn cái này?”

Kiều Nguyễn đem đồ vật đặt ở một bên, thay đổi giày bước vào: “Cô bán hàng dưới lầu đưa cho.”

Hạ Y Nhiên cười nói: “Lần sau nhớ đáp lễ.”

Kiều Nguyễn gật gật đầu, về phòng.

Vị trí này rất phù hợp, chỗ Giang Diễn chơi bóng rổ cách nơi này một khoảng cách rất dài.

Nếu không phải cố tình tìm, là không có khả năng kì diệu như vậy.

Buổi tối Kiều Nguyễn không đi ra ngoài ăn cơm, cô không có ăn uống gì.

Cuối tháng kiểm tra toán học, lão sư toán học đã báo danh cho cô rồi.

Kiều Nguyễn tắm rửa xong liền nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Cô một chút cũng không thích Phái Thành, cô chán ghét thời tiết nơi này.

Thời điểm cô vừa đến Phái Thành liền bởi vì khí hậu không quen mà ốm một trận thật lâu.

Chẳng phân biệt mùa, mỗi ngày nhiệt độ lên tới 30 độ C rất nóng bức, không khí lại ẩm ướt.

Thậm chí có đôi khi cô cảm thấy, bản thân đang ở trong một cái l*иg hấp thật lớn.

Nhóm lớp vẫn luôn có người phát tin tức, Kiều Nguyễn không có cài chế độ im lặng, xuất phát từ tò mò, cô mở khóa điện thoại nhìn thoáng qua.

Là mấy tấm ảnh chụp rất mơ hồ, nhìn giống chụp lén.

【 Tin nóng tin nóng, lão Lưu hư hư thực thực xuất quỹ*. 】

* Lấy tiền riêng của mình ra để dùng vào việc chung.

Trong nhóm cuộn lên một tầng sóng nhiệt ngập trời, sôi nổi bắt đầu ào ra.

Kiều Nguyễn không hề cảm thấy hứng thú, cài điện thoại di động về chế độ im lặng, khóa màn hình lại rồi để ở đầu giường.

Cô nghĩ nghĩ ngày mai có nên chủ động nói chuyện với Thẩm Phụ hay không.

Rốt cuộc sự kiện kia hình như là cô có chút quá lãnh đạm.

--

Ngày hôm sau đi học, cô như cũ đến rất sớm, lớp học chưa có bao nhiêu người.

Trứng luộc rất nóng nên cô không ăn ở trên đường đi, đến tận lúc đến trường học rồi trứng mới hơi lạnh một chút.

Cô đặt trứng gà vào lòng bàn tay lăn vài vòng, sau khi vỏ nát ra mới bắt đầu lột.

Một bên cái miệng nhỏ ăn trứng gà, một bên lật xem đề trắc nghiệm tiếng Anh, bút cầm bên phải bị ngón tay xoay chuyển vòng vòng.

Lựa chọn đề, lấy ra một đề thích hợp nhất trong ba đề kia về nguyên câu từ đơn.

Kiều Nguyễn chỉ nhìn lướt qua liền biết đáp án, vừa muốn đặt bút xuống viết đáp án ở mặt sau liền nhận thấy bên cạnh mình có nhiều hơn một bóng người, đỉnh đầu che mất một nửa ánh sáng từ đèn huỳnh quang chiếu ra.

Cô nghi hoặc ngước mắt lên nhìn, còn nửa quả trứng gà còn lại cũng quên nuốt.

Bóng người ấy thì ra là Thẩm Phụ, trong tay anh cầm một ly sữa đậu nành cùng một phần sandwich.

Nửa phần trứng gà kia bị mắc lại ở cửa họng khiến cả mặt cô đều nghẹn đỏ, dùng tay đấm đấm ngực mình.

Không hề có tác dụng.

Thẩm Phụ đem ống hút cắm vào cái ly đưa cho cô: “Uống nước cho xuôi.”

-----------------------------

Ủng hộ tớ nhoa :3